Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 593: C593: Bên trong có người




Lúc này ba cỗ quan tài vẫn được đặt dưới cây đại thụ râm mát, trên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh có đặt một thẻ hương và một xấp tiền giấy. Giang Nguyên khẽ thở dài, cầm một nén nhang lên châm rồi nhẹ nhàng cắm vào phía trước quan tài, chắp tay vái mấy cái, sau đó quỳ xuống, khấu đầu mấy cái.

Tiểu Bảo còn ít tuổi, tỉnh tỉnh mê mê, không biết người ngủ bên trong ba chiếc hộp đen đó chính là ông nội, bà nội và mẹ mình, chỉ nghe lời Giang Nguyên, Giang Nguyên bảo cậu bé khấu đầu, cậu bé liền khấu.

Đợi khi Tiểu Bảo khấu đầu ba lân xong, Giang Nguyên lại dẫn Tiểu Bảo đi về. Có điều khi hai người đi đến nửa đường, khi đi qua một đống đổ nát, dường như bên tai Giang Nguyên mơ hồ nghe thấy trong đống đổ nát có truyền đến tiếng kêu như có như không.

Nghe thấy thanh âm này, Giang Nguyên không khỏi sửng sốt, sau đó thuận mắt nhìn qua. Hắn phát hiện đống đổ nát đó không có gì bất thường, nhíu mày tưởng là ảo giác, đang định tiếp tục quay về Viện y tế thì dường như tiếng kêu cứu ở bên tai lại vang lên. Lúc này Giang Nguyên nhướng mày, mặc dù thanh âm này cực kỳ yếu ớt, thậm chí là có chút mơ hồ nhưng bây giờ hắn có thể xác nhận đó không phải ảo giác.

Nhưng cách xa như vậy, làm sao hắn nghe thấy được? Trong lòng Giang Nguyên có chút giật mình kinh hãi, bỗng nhớ ra nhĩ thức của mình hôm qua đã được cường hóa, chẳng lẽ...

Lập tức trong lòng Giang Nguyên cả kinh, chẳng lẽ trong đống đổ nát còn có người còn sống? Hắn kéo Tiểu Bảo đứng lại, tỏ ý bảo Tiểu Bảo yên lặng rồi cẩn thận lắng nghe.

Cùng với việc Giang Nguyên bắt đầu dụng tâm nghe, thanh âm bên kia càng ngày càng lớn, càng ngày càng rõ.


- Cứu mạng... Mặc dù thanh âm này tương đối yếu ớt nhưng dưới sự chú ý lắng nghe của Giang Nguyên nó càng ngày càng trở nên rõ ràng, thậm chí Giang Nguyên đại khái cũng đoán được thanh âm truyền đến từ vị trí nào.

Sắc mặt Giang Nguyên lập tức khẽ biến, hắn không dám chần chờ, dặn Tiểu Bảo ở đây chờ xong liền vội chạy về phía đống đổ nát truyền đến thanh âm. Bây giờ hắn dần dần hiểu ra chắc là tác dụng sau khi nhĩ thức của hắn được cường hóa, nếu không với thanh âm yếu ớt lúc đầu thì chắc chắn hắn không thể nghe được.

Sau khi chạy đến đống đổ nát, Giang Nguyên lại cẩn thận nghe nghe, mặc dù thanh âm đó cực kỳ yếu ớt nhưng cũng càng ngày càng rõ ràng. Hắn không dám chậm trễ, lập tức giơ tay ra bắt đầu đào.

Hai ngày này, hắn tương đối có kinh nghiệm trong việc dọn dẹp đống đổ nát như thế này. Hắn bê từng miếng gạch ngói vỡ ném ra bên ngoài.

Giang Nguyên ở đây dọn dẹp, lúc này có hai người trung niên đang kéo mấy cây gỗ từ con phố cũ hướng về phía Viện y tế. Bệnh nhân ở phía Viện y tế càng ngày càng nhiều nên một số người dân đang nghĩ mọi cách để dựng thêm mấy cái lều cho Viện y tế.

Thấy Tiểu Bảo đứng ven đường, một người trung niên tò mò hỏi:

~ Tiểu Bảo? Sao cháu lại ở đây một mình? Tiểu Bảo chỉ vào đống đổ nát, nói:

- Cha cháu ở đó...

- Cha?

Hai người vừa nghe, liền biết là Giang Nguyên, sau đó thuận theo hướng Tiểu Bảo chỉ nhìn qua, thấy Giang Nguyên đang ngồi xổm đào gì đó trong đống đổ nát.

Hai người trung niên liếc nhìn nhau, ném gỗ trong tay đi, chạy về phía Giang Nguyên. Bọn họ biết rõ thây thuốc Giang này không có việc gì đột nhiên chạy đến đống đổ nát đào bới nhất định là phát hiện vẫn còn có người... Nếu không anh ta sẽ không để một mình Tiểu Bảo ở đây.

Sau khi chạy vào, hai người liền hỏi Giang Nguyên: - Thầy thuốc Giang, bên trong có người sao? - Có người... Mau tới hỗ trợ...


Giang Nguyên vội đáp.

- Được...

Sau khi nghe thấy lời xác nhận của Giang Nguyên, hai người vội vây quanh, giúp Giang Nguyên đào bới, một người trung niên trong số đó vừa đào vừa tò mò nói:

- Thật kỳ lạ, hôm nay tôi đi qua chỗ này hai lần rồi mà sao không phát hiện vẫn còn có người... Thầy thuốc Giang, làm sao anh phát hiện ra thế?

Lúc này Giang Nguyên đành cười nói:

- Khi đi qua đây tôi cũng mơ hồ nghe thấy thanh âm, vừa nãy mới chắc chắn!

- Nhưng sao bây giờ lại không có thanh âm rồi...

Một người khác lúc này vừa đào vừa nghỉ hoặc nói, y đang nghĩ liệu Giang Nguyên có nghe lầm không.

Thanh âm của người nọ gần như là hừ hừ ở bên miệng, sao các anh có thể nghe thấy được? Trong lòng Giang Nguyên nghĩ vậy nhưng lại không tiện giải thích, đành lại cười nói:


- Tai tôi tương đối thính, đúng lúc nghe thấy gọi mấy tiếng...

- Oh...

Người nọ gật đầu, sau đó lại bắt đầu cảm thán:

- Cũng không biết là ai, hình như đây là nhà Trương Vũ Ngân, cả nhà đều bị chôn vùi nên cũng không có ai kịp thời đến đào...Haiz...

Động tác của Giang Nguyên vốn đã nhanh, sức cũng lớn hơn nhiều hai người trung niên này. Hai người trung niên nhìn Giang Nguyên tiện tay liền ném một miếng gạch bê tông và gạch hơn chục cân ra ngoài, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thầy thuốc Giang này y thuật lợi hại như vậy, sức lực cũng dọa người thế kia, chỉ sợ thật sự là người đi ra từ bộ đội đặc chủng!”

Đương nhiên người này không ngờ mặc dù điều y đoán không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không lệch bao nhiêu.

Rất nhanh, cùng với việc mọi người cùng đào bới, đào sâu vào trong liền đào được một tấm xi măng. Hai người trung niên nhìn tấm xi măng nặng nề này có chút khó xử, một phần khác của tấm xi măng còn bị đè trong đống đổ nát, muốn nâng nó lên không dễ chút nào.