Mặc dù vẫn chưa phải cực kỳ chuyên nghiệp nhưng tuyệt đối đủ tư cách!
- Tốt, cám ơn cậu, bác sĩ Giang!
Dường như vẻ tự tin trong mắt bác sĩ Đào lại trở vì gật mạnh đầu với Giang Nguyên, sau đó tiếp tục xử lý vết thương cho bệnh nhân kia.
Nhìn bác sĩ Đào khôi phục tự tin, thậm chí còn trào dâng đấu chí, Giang Nguyên hài lòng cười cười. Hắn chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, ám thị tỉnh thần nhưng lại có hiệu quả rất tốt. Rất rõ ràng, vừa rồi sự tự tin của bác. sĩ Đào đã bị đả kích không nhỏ. Giang Nguyên hiểu rất rõ, nếu không để đối phương khôi phục tự tin, có lẽ về sau bác sĩ Đào sẽ chỉ tầm thường như vậy. Nhưng nếu có một chút cổ vũ và hy vọng lại có thể khiến một người bộc phát ra lực lượng tương đối mạnh mẽ.
Bác sĩ Đào ở trạng thái thật tốt, cho dù là đối với Giang Nguyên, đối với tình huống hiện tại hay đối với tương lai của chính bác sĩ Đào cũng đều rất quan trọng.
Hai người Giang Nguyên và bác sĩ Đào đều phân công làm việc, trước khi trời tối, rốt cục đã kiểm tra cẩn thận tất cả bệnh nhân và người bị thương một lần. Cần xử lý một lần thì xử lý một lần, cần điều trị bổ sung thì bổ sung. Sau khi làm xong, rốt cục Giang Nguyên thở phào. nhẹ nhõm, đặt môn ngồi xuống đất. Nhanh nhất tại ﹟ T R𝐔𝙈TR𝐔YỆN﹒𝚅n ﹟
Làm bác sĩ không phải là một chuyện đơn giản, đặc biết là lúc người bị thương ở khắp nơi trên mặt đất thế này, cũng không đủ thiết bị y tế, áp lực cực kỳ lớn.
Một người bị thương bị kéo ra, có thể thoạt nhìn chỉ là chân tay bị gấy, nhưng anh còn phải hỏi xem người đó có chỗ nào không thoải mái không? Có còn đau đớn ở đâu không. Bởi vì rất có thể bụng anh ta cũng bị thứ gì đập vào.
Tình huống như vậy rất nhiều, nội tạng trong khoang bụng nhiều nơi yếu ớt. Có thể anh ta bị thương tới gan, hoặc phổi, có xuất huyết nội. Một khi không phát hiện ra, chỉ cần chậm một hai giờ là kết cục sẽ là tử vong rồi.
Giang Nguyên âm thầm cảm thấy may mắn. Năm đó mình đi theo đội, cũng có nhiều khi thiếu thiết bị y tế. Nếu không thì hôm nay đối mặt với tình huống như vậy, thật sự hắn cũng khó chống đỡ nổi.
Hơn nữa hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, những người bị thương được đưa tới đâu, cơ bản mình có thể dùng một số phương pháp điều trị, hoặc ổn định vết thương của bọn họ, không cần phải lập tức phẫu thuật lớn. Nếu không dưới tình huống thế này, bản thân mình chỉ dựa vào một cái hòm cấp cứu, cho dù là có bác sĩ Đào hỗ trợ, căn bản cũng không có biện pháp có thể xử lý nổi.
- Bác sĩ Giang uống hớp nước đi.
Giang Nguyên nhìn đầy sân toàn bệnh nhân, đang cảm thán thì bên cạnh có người đưa một chén nước tới.
Giang Nguyên quay đầu nhìn lại một chút, đúng là bác gái chăm sóc cho Tiểu Bảo. Cười nhận chén nước, ngửa đầu ừng ực uống xong, trả chén lại rồi, hắn mới cười nói:
- Cám ơn bác gái.
- Đừng khách sáo với tôi, bác sĩ Giang.
Nhìn Giang Nguyên uống một hơi hết sạch, bác gái vui mừng gật đầu, sau đó thở dài nói:
~ Tiểu Bảo tỉnh d vừa khóc vừa gọi mẹ. Xong khóc mệt quá, vừa rồi lại ngủ thiếp đi rồi.
Ồ.
Nghe thấy những lời này, trong mắt Giang Nguyên hiện lên một tia bất đắc dĩ, sau đó khẽ thở dài. Sau khi Tiểu Bảo được truyền dịch, trên cơ bản không có chuyện gì nữa, cho nên hắn liền yên tâm giao cho bác gái kia chăm sóc, dùng hết sức cứu chữa người bị thương, thật ra vừa rồi cũng không chú ý tới tiếng khóc của nó.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn bác gái cười, Giang Nguyên nói:
- Tiểu Bảo ở đâu, tôi đến xem một chút.
- Nó đang ngủ ở bên kia. Tôi dẫn cậu đi.
Bác gái cười gật đầu.
Đi theo phía sau bác gái, Giang Nguyên tiến vào một góc của khu nhà. Lúc này Tiểu Bảo đang ngằm ngủ trong tay một bà cụ. Bà cụ đang đung đưa nhẹ cái ghế, khiến Tiểu Bảo ngủ thoải mái hơn một chút.
Nhìn Giang Nguyên tới, bà cụ kia mới ngừng lại, hiền lành gật đầu với hắn, hạ giọng nói:
- Bác sĩ Giang, Tiểu Bảo vừa ngủ một lúc. - Ồ, làm phiền cụ rồi.
Giang Nguyên cười cảm ơn bà cụ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Tiểu Bảo. Lúc này Tiểu Bảo nhắm mắt rất bình an, khuôn mặt nhỏ hồng hào, còn mang theo vết nước mắt mờ mờ.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu bầu bĩnh này, còn vệt nước mắt trên mặt, Giang Nguyên cắn cắn nhẹ môi, tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp. Nhìn tôi trước mắt, Giang Nguyên biết đâu là niềm vui lớn nhất khi mình chạy từ xa ngàn dặm tới đây.
Giang Nguyên cười ấm áp, cúi đầu xuống, tiến tới trước trán Tiểu Bảo, hôn khẽ một cái, lúc này mới đứng dậy, nhưng không phát hiện ra hai mắt Tiểu Bảo dường như chớp chớp.
Hiện tại còn có một số việc cần làm. Trời sắp tối tới nơi, hắn muốn mau chân ra ngoài xem lều vải đã dựng thế nào. Nếu không chờ tới khi trời tối đen, nhiệt độ giảm xuống rồi, mọi người sẽ không thể sống ngoài trời được.
Chẳng qua hắn vừa đi vài bước, bên cạnh truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ, chần chờ:
- Ba? Nghe thấy giọng nói này, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, bước chân cũng cứng đờ, hai mắt cũng dần dần đỏ lên.
Thân thể cứng ngắc, Giang Nguyên chậm rãi xoay người sang hướng khác, thấy Tiểu Bảo đang giấy dụa bò xuống từ chỗ bà cụ, hơi cúi đầu, đôi mắt lo lắng nhìn chăm chằm vào hắn, cắn nhẹ môi, vừa sợ hãi lại vừa mong đợi nhì nhưng, cúi đầu gọi?
- Ba à?
Nhìn ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của Tiểu Bảo, trái tim Giang Nguyên chợt thắt lại. Một giọt nước. mắt nóng bỏng lặng yên rơi từ khóe mắt xuống. Sau đó hắn cản chặt môi, nhìn Tiểu Bảo, chậm rãi giang hai tay ra, tươi cười ấm áp, nói:
~ Tiểu Bảo lại đây, ta là ba của con!