Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 576: C576: Có thể chữa được không




Thấy Giang Nguyên đi ra ngoài, các bệnh nhân khác: cũng có mấy người tinh thần tốt, tò mò hỏi thăm:

- Bác sĩ, Lê Tê Trường thế nào rồi? Giang Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

- Tạm thời ổn định rồi. Chờ lấy được dụng cụ của tôi, hẳn sẽ không có vấn đề lớn!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...

Nghe Giang Nguyên nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn tối tăm cũng lộ một tia vui mừng. Nơi này ai bị thương cũng đều là hàng xóm của bọn họ. Mỗi khi thấy một người chết đi, trong lòng bọn họ đều đau thương vài phần. Mặc dù hôm nay đã trải qua rất nhiêu chuyện ly biệt sinh tử nhưng có thể cứu được một người lại khiến trong lòng bọn họ có thêm một phần hy vọng.

Giang Nguyên vừa dứt lời liền đi tới trước mặt một ông lão. Hắn nhớ rõ lúc trước ông lão này được bác sĩ Đào kia nói là đã gãy xương, không cách nào bó được.

Nhìn Giang Nguyên đi tới, con trai ông ở một bên làm sao không hiểu là Giang Nguyên tới khám cho cha mình, vội vàng hưng phấn nói:

- Bác sĩ, phiền ngài khám cho cha tôi một chút...


Giang Nguyên cười gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, chậm rãi nhìn ông lão một chút. Lúc này tinh thân ông lão cũng không được tốt lắm, được nằm trên một cái giường bện, cúi đầu rên rỉ, sắc mặt hơi tái nhợt. Mà bắp. đùi trái của ông có vài cây gỗ và băng vải buộc chặt, xem ra hẳn là đùi trái bị gãy xương rồi.

Chẳng qua Giang Nguyên cũng không dám sơ xuất, lấy ống nghe kiểm tra tim cho ông lão, sau đó lại sờ sờ bụng, không phát hiện ra điều gì bất thường xong, lúc này mới chậm rãi cởi băng vài và cây buộc ra.

Mở ra xong, Giang Nguyên nhìn một lúc, thấy rõ là ông lão này còn may mắn, chắc là bị vật nặng rơi vào. chân, sau đó liền được cứu ra.

Giang Nguyên đưa tay sờ vào bắp đùi đã sưng vu, lúc này ông lão rên to vài tiếng, sau đó mở bừng con mắt nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên hiểu nhất là vết thương do chiến đấu, chẳng qua cũng cơ bản giống với vết thương xương cốt. Đối với hắn mà nói, việc này quá quen thuộc. Hắn sờ sờ bắp đùi, xem tình huống phù nề liền phán đoán được đúng thật số ông lão này quá may, chỉ có xương bắp đùi bị gãy, còn những xương khác mới nứt mà thôi, thật ra cũng không quá nghiêm trọng như bác sĩ Đào nghĩ. Nếu thật sự đã gấy nát xương đùi thì thế nào cũng phải phẫu thuật thật.

- Bác sĩ, ngài thấy thế nào?

Nhìn vẻ mặt Giang Nguyên như hiểu ra, con ông lão một bên vội vàng lo lắng hỏi:

- Có thể chữa được không? Giang Nguyên gật đầu, cười nói: - Số bác trai may lắm. Có thể chữa được!

- Có thể chữa... Thật sự chữa được... Như vậy tốt quá...

Con trai ông lão hưng phấn nói.

Mà bệnh nhân và người nhà một bên lúc này cũng hơi hưng phấn, bắt đầu bàn tán. Xem ra vị bác sĩ quân y này đúng là không tầm thường. Bác sĩ Đào không điều trị được, hắn lại làm được.

- Tới đây... Bên trong hình như còn có một phòng trống, có một chiếc giường cũ. Đi vào bên trong mới được...

Giang Nguyên giơ tay nâng ông lão lên, nói với con trai ông:


- Tôi ôm ông ấy, anh nâng chân, cẩn thận một chút...

- Á... Bác sĩ, bác sĩ... Để tôi, để tôi. Chuyện này sao có thể để ngài làm được...

Nhìn Giang Nguyên đưa tay nâng cha mình lên, có vẻ chuẩn bị ôm, người con trai vội vàng tiến tới đỡ lấy.

Giang Nguyên cười cười, nói:

- Không sao đâu. Tay tôi vững hơn. Anh ôm chân ông ấy là được...

Nghe thấy những lời này của Giang Nguyên, người con trai đành cảm kích gật đầu nói:

- Vậy thì thật sự cám ơn ngài rồi!

Nhìn Giang Nguyên ôm ông lão đầy bụi đất không chút e ngại, tất cả mọi người bên ngoài đều bàn tán. Vị bác sĩ quân y này đúng là không giống người khác, không chỉ giỏi thủ thuật mà thái độ cũng rất thân thiết.

Bên trong còn có một gian phòng, trong có hai chiếc giường, chẳng qua bởi động đất nên đã bị phủ đây bụi rồi. Con trai ông lão đặt nhẹ nhàng ông lão lên giường. xong liền vội vàng tìm một tấm vải phủi sạch đất cát trên chiếc giường còn lại, sau đó mới cùng Giang Nguyên đặt ông lão lên.


Sau khi đặt đầu ông lão xuống rồi, Giang Nguyên mới nói với người con trai:

- Hiện giờ anh đi tìm một sợi dây thừng, buộc một khối gạch vào đó.

- Hả?!

Con trai ông lão sửng sốt, hoàn toàn không biết bác sĩ muốn tìm một sợi dây buộc gạch làm gì. Chẳng qua nếu đã yêu cầu thì tất nhiên y phải vội vàng đáp lời, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Ông lão nhìn con mình đi ra, lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn Giang Nguyên một chút, hơi thở hơi yếu ớt, nói:

- Đồng chí... Làm phiền ngài rồi...

- Bác trai không nên khách sáo... Nếu tôi đã tới, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu được...

Giang Nguyên hơi cười mỉm, trấn an ông lão trên giường bệnh.