Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 571: C571: Làm sao chỉ vài sợi rễ sâm đã có hiệu quả như vậy




Có người cầm bình, tất nhiên đã giải quyết được một vấn đề lớn của Giang Nguyên. Hắn vội vàng lấy nước rửa tay cho Tiểu Bảo, sau đó mới cầm tay nó, đưa tay vỗ vỗ. Chẳng qua rõ ràng Tiểu Bảo hiện đã bị mất nước khá nghiêm trọng, mạch máu rất chìm.

Nhìn Giang Nguyên võ vài cái mà không thấy mạch, người thanh niên bên cạnh cũng nóng nảy, nhìn Giang Nguyên một chút, nói:

- Hay là đi tìm bác sĩ lấy mạch từ trên đầu đi?

- Đúng, nếu trẻ con không tìm được mạch thì truyền mạch trên đầu đi.

Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đã tới nơi.

Giang Nguyên hơi nhíu nhíu mày. Đây là do mất nước, tay và đầu đều không khác nhau nhiều. Chẳng qua hắn cũng không phải không cách nào cả, lập tức lấy cồn sát trùng cho Tiểu Bảo, đưa tay cầm mũi kim, sau đó hai mắt hơi nheo lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Khởi động Thanh Chướng.


Theo Giang Nguyên mặc niệm, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một tin tức:

- Thiên phú cấp một, Thanh Chướng khởi động.

Trước mắt Giang Nguyên sáng ngời, chỉ thấy mạch máu dưới tay Tiểu Bảo vừa rồi còn không thấy đâu, trong nháy mắt liền hiện ra di động trước mắt Giang Nguyên. Thấy mạch máu xuất hiện, Giang Nguyên liền không chần chừ chút nào, tay nhẹ nhàng xuyên mũi kim vào.

Kim đi vào, thậm chí Giang Nguyên có thể mơ hồ thấy kim đã đâm đúng vị trí mạch máu. Xác nhận lấy ven hoàn thành, hơn nữa còn không sai lệch, lúc này hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Thiên phú cấp một, Thanh Chướng ngừng lại. Tiêu hao 3% năng lực tích lũy. Hiện tại độ tích lũy năng lượng của đuôi thứ tư là 13%.

Đối với chuyện này, Giang Nguyên cũng không thèm để ý. Chỉ cân cứu được Tiểu Bảo, có hao hết năng lượng. cũng không có vấn đề gì.

Điều chỉnh tốc độ dịch truyền xong, lúc này Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại tốt nhất là tìm thêm một bình ô xy. Nhìn khu nhà rách nát này, Giang Nguyên cũng chẳng mong có khu ô xy cao áp hay gì đó, thầm nghĩ chỉ cần có bình ô xy là tốt lắm rồi.

- Phiền các người trông chừng giúp tôi một chút, tôi đi xem có nơi nào có bình ô xy không?

Người đàn ông trung niên trung niên và người thanh niên kia thấy Giang Nguyên lấy ven thuận lợi, lúc này đã phục hắn sát đất rồi. Không ngờ kỹ thuật của binh sĩ này lại tốt như vậy, không cần nhìn, lấy ven cái được ngay. Thấy vậy, bọn họ vội vàng gật đầu.

Có người tìm giúp, Giang Nguyên cũng yên tâm, vội vàng đi ra ngoài tìm ô xy. Chẳng qua hắn đi mấy phòng liền cũng không tìm thấy, xem ra thật đúng là khu nhà này rất thiếu thốn, ngay cả ô xy cũng không có.

Giang Nguyên cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành thở dài đi về phòng cấp cứu.

Thấy Giang Nguyên về tay không, người đàn ông trung niên và người thanh niên kia đều hơi kinh ngạc, nói:


- Không tìm được sao?

Giang Nguyên lắc đầu, nói:

- Không có. Xem ra chỉ có thể tìm biện pháp khác!

Nghe thấy Giang Nguyên trả lời như vậy, sắc mặt hai người đều hơi buồn bã. Hơi thở của Dương Tiểu Bảo hơi yếu ớt, còn không biết có cứu được hay không. Không có ô xy, chỉ sợ là nguy hiểm rồi.

Giang Nguyên nhíu nhíu mày, sau đó chạy ra, nói với người phụ nữ trung niên vừa giữ cửa kia:

- Cô có biết nơi nào có nước sôi không? - Hẳn bên kia cũng có.

Người phụ nữ trung niên chỉ vào một góc. Giang Nguyên thuận mắt nhìn lại, thấy bên trong có một cái lò, bên trên còn có siêu nước.

Hắn lập tức chạy tới, nhấc siêu nước lên, trong lòng hơi vui vẻ. May mà có nước sôi. Hắn vội vàng tìm một cái chén, rót non nửa chén nước sôi, sau đó vội vàng đi trở về phòng cấp cứu.


Nhìn Giang Nguyên chạy ra, lại bưng nửa chén nước sôi về, hai người bên trong đều sửng sốt, không biết hắn muốn làm gì, vẻ mặt tò mò nhìn Giang Nguyên.

Lúc này Giang Nguyên để chén nước sôi xuống, vội vàng cầm lấy ba lô bên cạnh, sau đó lấy cây sâm hơn hai trăm năm ra. Mặc dù cây sâm này đã bị Giang Nguyên cắn một đoạn nhưng vẫn còn bốn năm rễ sâm không to không nhỏ.

Lúc này hắn cũng chẳng đau lòng, cẩn thận rút vài rễ sâm xuống, sau đó bỏ vào chén nước. Hiện tại muốn cứu Tiểu Bảo cũng chỉ có thể dùng thứ này. Với thể chất còn nhỏ của Tiểu Bảo, tất nhiên không thể chịu nổi sức thuốc khổng lồ của sâm núi lâu năm. Nhưng hiện tại Tiểu Bảo rất cần bồi bổ tăng khí, chỉ có dược tính của sâm này là ôn hòa, mà hiệu lực lại mạnh hơn sâm thường rất nhiều.

Cho nên Giang Nguyên cũng chỉ còn cách kiên quyết, cầm rễ sâm này thử một lần.

Rễ sâm nhanh chóng được nước sôi làm mềm, thậm chí bắt đầu có mùi thơm mờ nhạt tỏa ra.

Hai người kia ngửi chút mùi thơm này, lúc này cũng cảm thấy tỉnh thần rung lên, không kìm nổi giật mình. Làm sao chỉ vài sợi rễ sâm đã có hiệu quả như vậy rồi?

Lúc này Giang Nguyên cũng không chờ nổi nữa, thấy thuốc bắt đầu tan, vội vàng cầm một cái kim tiêm, nhẹ nhàng rút nước trong bát, sau đó lay động khẽ.