Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 568: C568: Chẳng lẽ không chạy thoát nổi một ai sao




- Mẹ kiếp...

Giang Nguyên nhe răng nhếch miệng xoa phía sau thắt lưng. Đụng một cái thật đau...

Hơi chật vật bò lên từ mặt đất, sau đó vứt bỏ dù sau lưng, lắc lắc thắt lưng một cái, cảm giác đau nhức ê ẩm mới từ từ biến mất.

Lúc này có một đám sáu bảy người rốt cục chạy tới, đi đầu là một người đàn ông, nhìn Giang Nguyên từ xa xa, lớn tiếng hỏi:

- Bên ngoài thế nào? Bên ngoài thế nào? Còn có người sao? Còn có người tới sao?

Nhìn đám dân trong thôn vội vàng chạy tới và vẻ lo lắng mong mỏi trên mặt bọn họ, Giang Nguyên vội vàng nói to:

- Bên ngoài không sao. Chỉ có mấy huyện gặp vấn đề thôi!

- Thật tốt quá, thế thì tốt quá rồi...

Nghe Giang Nguyên nói như vậy, mọi người phía sau thở phào nhẹ nhõm. Những thôn dân chạy tới này vây lấy Giang Nguyên, hưng phấn nói:

- Vậy còn có người sao? Còn có người tới đây sao?


Nhìn vẻ hồi hồi của đám người trước mặt, Giang Nguyên cười khổ lắc đầu nói:

- Đường bị sụp rồi, huyện Văn Kỳ, huyện Khiêu Sơn và Lỗ Sơn đều sụp đổ. Bộ đội vũ trang đang cố hết sức thông đường. Trước mắt chỉ có đường tới Hổ Mạc đã thông, dự tính cứu viện được Lỗ Sơn phải mất ít nhất hai ngày nữa mới vào được...

- Ồ...

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, mọi người có vẻ thất vọng thở dài. Nếu không có cứu viện, chỉ dựa vào bản thân bọn họ thì thật sự rất khó khăn rồi.

Chẳng qua người đàn ông dẫn đầu kia vẫn không nhịn được hỏi thăm:

- Vậy tình huống trong huyện thế nào? Không có người tới sao?

- Vừa rồi nhìn từ bên trên xuống, trong huyện cũng không khác nơi này mấy... Hiện tại mọi người không thể vào được, chỉ có thể do mọi người tự cứu. Chờ thông đường sẽ có rất nhiều cứu viện có thể chạy tới...

Lúc này Giang Nguyên cũng không có cách nào an ủi những người dân này, chỉ có thể nói rõ tình hình.

- Tôi cũng không thật sự rõ ràng tình huống trong huyện, nhưng nếu nơi này thiếu thốn gì, tôi nghĩ mọi người nên phái người qua núi tới huyện, hẳn có thể có một số sự trợ giúp!

Người dân giờ lại thất vọng. Hiện tại bọn họ mong nhất có người hỗ trợ và cứu viện đến, nhưng hiện tại nơi này không có người vào nổi, tình hình bên huyện cũng không khác đây lắm, cũng sẽ không có nhiều người tới đây được...

Chẳng qua lúc này Giang Nguyên đã sửa sang mọi thứ xong, không muốn trì hoãn thời gian nữa, lớn tiếng hỏi:

- Ai biết nhà của Dương Thế Bình ở đâu không? Nhà anh ấy thế nào rồi?

- Dương Thế Bình? Dương Thế Bình ở phố cũ à?

Người đàn ông dẫn đầu kia nghỉ hoặc nhìn Giang Nguyên một cái, vội vàng quay đầu hỏi lớn:

- Ai biết tình hình nhà Dương Thế Bình ở phố cũ không...

- Không biết...


- Không biết...

Nghe thấy những lời này, Giang Nguyên đã hơi thất vọng, chuẩn bị tìm người dẫn mình đi tới, lúc này lại có người nói:

- Tôi vừa qua nơi đó, hình như là một đám phòng ốc sụp đổ hết!

- Sụp rồi...

Trái tim Giang Nguyên đập mạnh. Động đất là lúc rạng sáng nay, mà phòng sụp đổ hết thì có ý nghĩa là khả năng chạy trốn ra rất nhỏ.

- Đúng... Sụp toàn bộ rồi. Nơi đó đều là những khu nhà cũ, chấn động là sụp...

Lúc này người nói chuyện là một thanh niên, trong mắt cũng đầy vẻ đau khổ và bất đắc dĩ.

- Có thể phiền anh mang tôi tới xem một chút không?

Giang Nguyên hít thật sâu một hơi, cố nén sự tuyệt vọng trong lòng. Nhận được ân tình lớn như vậy, không thể không chạy tới tận nơi tìm tin tức.

- Để tôi dân anh đi xem một chút! Thanh niên kia gật đầu.

Giang Nguyên đi theo phía sau thanh niên này, đi nhanh về phía trước.


Cả đường đi toàn là cảnh tan hoang, xung quanh là nhà sụp, còn có một số người dân đang ra sức đào móc chỗ nhà sụp, tiếng khóc khắp nơi...

Thấy cảnh tượng này, mũi Giang Nguyên cũng cảm thấy cay cay. Dọc đường đi còn có có nhiều người thấy hắn, muốn kéo hắn qua hỗ trợ nhưng hắn lấy lý do có nhiệm vụ từ chối. Nhìn mọi người tuyệt vọng như vậy, lòng Giang Nguyên cảm thấy rất nặng nề.

- Chính là nơi này...

Đi một đoạn đường không quá xa, người thanh niên dẫn đường sầm mặt lại, chỉ về một khu nhà lớn sụp đổ, nói:

- Ở giữa nơi đó là nhà của Dương Thế Bình!

- Chính là nơi này...

Giang Nguyên lặng người nhìn cảnh tượng tan hoang không còn một viên ngói lành, cả khu nhà đổ nát, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ không chạy thoát nổi một ai sao?

- Hản là không có... Đại đa số người đều không chạy ra nổi. Đã bảy tám giờ rồi, hẳn là... Không có...