Tất nhiên là Giang Nguyên không muốn chết. Nếu hắn đã có dũng khí làm như vậy thì ít nhất có thể cam đoan mình không xảy ra vấn đề gì lớn. Nếu không phải nói nhà họ Dương đối với hắn rất không tồi, hơn nữa ông lão họ Dương cũng quan tâm rất nhiều, đồng thời hắn cũng muốn mượn thế nhà họ Dương thì hắn cũng không quyết định mạo hiểm lớn như vậy.
Sức thuốc mạnh mẽ của hai cây nhân sâm núi lâu năm khiến trong lòng Giang Nguyên bắt đầu cảm thấy khô nóng, trống ngực đã tăng tốc lên tới 120 lần 1 phút. Tiếp tục đứng trước giường, Giang Nguyên liếm liếm môi, chỉ thấy nước vừa uống vào dường như đã biến mất rồi vậy.
- Hai cây nhân sâm hơn trăm năm... Hiệu quả của thuốc này quả thật hơi mạnh quá. Lần sau tuyệt đối không thể như vậy nữa!
Liếm liếm môi đã sắp khô nứt, Giang Nguyên lẩm bẩm. May mắn là ảnh hưởng đối với hắn cũng không quá lớn. Năm đó chấp hành nhiệm vụ mai phục trong sa mạc còn đau khổ hơn bây giờ nhiều. Với thể chất mạnh mẽ của hắn, cho dù tim đập trên hai trăm lần vẫn có thể kiên trì được một khoảng thời gian.
Độc trên hai chân ông lão họ Dương cơ bản đã được. đẩy ra. Hiện tại chỉ còn vị trí hai gối và hai bàn chân, là nơi xa nhất trong cơ thể, sức thuốc rất khó đạt tới. Loại thuốc này dù có thể tụ tập độc ở bàn chân nhưng nơi này huyệt vị và kinh mạch rất phân tán, muốn dẫn và đẩy độc tố ra thì tương đối khó khăn hơn.
Cho nên vị trí hai chân mà Giang Nguyên muốn dẫn độc ra, ngoài bụng và ngực thì so ra khó khăn cũng chẳng kém hơn những nơi khác một chút nào.
Hai tay năm nhẹ ở mắt cá chân, Giang Nguyên chậm rãi truyền nội khí vào bên trong, bắt đầu dẫn độc tại vị trí cuối cùng này.
Mặc dù cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thậm chỉ từng đợt ủ rũ còn truyền ra từ sâu trong tâm linh nhưng may mắn là phương diện nội khí vẫn chưa khô kiệt. Có cây nhân sâm trăm năm kia, Giang Nguyên cảm thấy để chống cự được tới cuối cùng của bộ phận này hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Độc tố tôn tại ở hai chân cơ bản là ít nhất, nhưng muốn đẩy sạch ra lại tương đối khó. Cho dù hiện tại dưới tác dụng của thuốc, nó đã tụ lại ở huyệt vị nhưng bởi trong quá trình đẩy độc, Giang Nguyên lại cần hao phí nhiều tỉnh lực hơn, ngưng tụ và dẫn độc tố từ châm bạc ra ngoài.
Mà thời gian tác dụng của thuốc còn lại không nhiều, Giang Nguyên phải nhanh chóng cố hết sức. ngưng tụ và đẩy độc tố từ hai chân ra trong vài phút. Bởi dạng Tiêu Mệnh Độc này chỉ cần lưu lại một chút, nó đều sẽ có thể khôi phục từ đống tro tàn. Phải hoàn toàn phá hủy đoạn tuyệt nó khỏi cơ thể mới được.
- Phù phù... Hơi thở của Giang Nguyên càng ngày càng thô, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng đậm, sương mù trên đỉnh đầu cũng toát ra không kém gì lúc trước.
Trên hai chân, tia hồng nhạt cuối cùng bị đánh tan, lúc này Giang Nguyên mới thở hắt ra một hơi, chẳng còn để ý được, ngồi bệt xuống ghế. Bởi... Rốt cục hắn cũng vượt qua rồi.
Nhưng người khác lại không biết. Dương Vân Dương chỉ bưng chén nước, từ tốn nói:
- Thầy thuốc Giang, uống nước đi! - Cám ơn...
Hiện tại Giang Nguyên chẳng còn sức lực, nói cám ơn. Mặc dù đã mệt phờ nhưng ít ra tâm tình hắn lúc này cũng không tệ lắm.
Lúc này Dương Vân Dương cũng hơi lo lắng nhìn Giang Nguyên, chỉ sợ hắn lại đòi nhân sâm nhiêu năm. Không phải là không có nhân sâm, nhưng ông không dám cho Giang Nguyên ăn tiếp. Bởi Dư Liên nói ăn hai cây gã sẽ chết. Mà mặc dù thầy thuốc Giang trước mắt còn chưa chết, nhưng lúc này vẻ mặt đỏ bừng, hoàn toàn không giống vẻ tái nhợt lúc đầu, giống như một con tôm luộc vậy, rõ ràng là bị sức thuốc bốc lên.
Chẳng qua may mắn là Giang Nguyên không đòi sâm nữa, chỉ thoáng nghỉ ngơi một chút, sau đó mặt đỏ như máu, đi về hướng giường.
Trong vẻ mặt lo lắng của Dương Vân Dương, Giang Nguyên bắt đầu vô cùng cẩn thận rút từng cây châm bạc ra, sau đó hơ qua lửa một chút, nhìn trên cây châm vốn trắng bạc có thêm một tầng màu xám lờ mờ, lúc này mới hài lòng gật đầu.
~ Tốt rồi sao? Đã được chưa?
Chờ đợi hồi lâu, trong lòng lo lắng, rốt cục cũng chờ tới Giang Nguyên nhổ châm ra, Dương Vân Dương tiếp cận tới, hỏi thăm vô cùng cẩn thận.
Giang Nguyên hơi mệt mỏi gật đầu, trên mặt lộ ý cười miễn cưỡng, nói:
~ Hôm nay đã hoàn thành rồi. Ngày mai và ngày mốt tiếp tục làm hai lần, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ khỏi hẳn...
Nghe thấy Giang Nguyên xác nhận như vậy, lúc này Dương Vân Dương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt rốt cục cũng lộ một tỉa vui mừng.
~ Đợi một lúc, lại tìm một thợ bạc, không được mở ra... Nung chảy luôn là được...
Thả tất cả châm bạc vào ống châm, đóng lại cẩn thận rồi, Giang Nguyên đưa ống châm trong tay cho Dương Vân Dương, sau đó gật đầu nói:
~ Xin lỗi... Tôi muốn đi ngủ một hồi. Không cần lo. lắng, mời đừng tùy tiện động vào tôi!
Chờ Dương Vân Dương nhận ống châm xong, đang vui vẻ được bố trí phòng cho Giang Nguyên, lại thấy đột nhiên Giang Nguyên ngã thẳng về phía sau một cái, rơi phịch một cái xuống thảm.
Giang Nguyên ngã xuống khiến mọi người trong phòng đều kinh hãi. Dư Liên một bên bước tới, đi lên đưa tay bắt mạch cho Giang Nguyên, hơi nhíu mày, sau đó nhìn vê phía Dương Vân Dương, nói:
- Chủ nhiệm Dương, ông biết sư môn của thầy thuốc. Giang không?
Lúc này vẻ mặt Dương Vân Dương lo lắng, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Giang Nguyên hai mắt nhắm chặt, áy náy lắc đầu nói:
- Không biết...
- Không biết... Như vậy thì phiền toái rồi. Hiện tại hẳn là tinh thần của hắn tương đối suy yếu, nhưng sức thuốc của sâm già trong người vẫn còn, không ai giúp hẳn đẩy thông... Rất dễ xảy ra vấn đề!
Lúc này Dư Liên cũng nhíu mày nhăn mặt, trầm giọng nói.
- Vậy thì phải làm sao bây giờ? Anh cũng không thể sao?
Dương Vân Dương kinh hãi hỏi. Dư Liên lắc đầu, nói:
- Không thể... Trừ phi là đông môn của hắn, biết đường vận khí của hắn, nếu không thì không ai giúp nổi hắn...
Nghe Dư Liên nói như vậy, sắc mặt Dương Vân Dương trong nháy mắt liền âm trầm hẳn, đang định nói thì lại thấy đột nhiên Dư Liên kêu lên kinh ngạc.
- Sao rồi?
Nhìn Dư Liên đang nhìn Giang Nguyên, trên mặt lại như có một tia vừa vui vừa kinh ngạc, quái dị, Dương Vân Dương sửng sốt rồi hỏi.
Dư Liên thoáng chần chừ một chút, rốt cục ngẩng đầu nhìn Dương Vân Dương, nói:
- Vừa rồi có phải thầy thuốc Giang nói là hắn cần ngủ một hồi, không cần lo lắng?
- Ấy... Hình như thế.
Dương Vân Dương nhớ lại một chút, sau đó gật đầu nói.