Mọi người nhìn qua màn hình, nhìn thấy chiếc Hồng Hồ cong đuôi vòng qua hàng rào bảo hộ ngay khúc cua. Sửng sốt mất hai giây, lúc này bình luận viên mới khiếp. sợ rống lên.
- Hồng Hồ...Hồng Hồ đã lao qua khúc cua thứ nhất. Đây là lần đầu tiên trong những trận thi đấu ở Tây Sơn chúng ta từ trước đến nay xuất hiện tình huống này.
- Tuyệt đối là lần đầu tiên, thật sự rất đẹp, rất đẹp. Bình luận viên gầm rú:
- Trước kia chưa từng có người nào dám trong tình huống hai xe song song với nhau, ở khúc cua thứ nhất lại dám điều khiển xe như vậy. Nhưng Giang Nguyên, cậu ấy đã làm được, làm được chuyện mà mọi người không dám làm.
- Thật sự rất ngầu.
Bình luận viên rống lên mấy lần, lúc này mới nói tiếp:
- Bây giờ hai chiếc xe đã lao đến vị trí giám sát thứ ba. Hồng Hồ đang dẫn đầu mấy chục thước. Chúng ta có thể nhìn thấy Chim Xanh đang toàn lực theo sát đằng sau.
- Mặc dù Hồng Hồ đang dẫn đầu, nhưng tạm thời còn chưa phải là kết quả cuối cùng. Dù sao còn chưa được một phần mười lộ trình.
Mặc dù bình luận viên nói đến nước miếng văng tứ tung, nhưng rõ ràng ngay cả y cũng không tin vào lời nói của mình. Mặc dù trước đó mọi người không cho rằng một tên nhà quê không có bằng lái trong tay, chỉ bị Viên đại thiếu kích đua xe có thể thắng được, nhưng bây giờ, Giang Nguyên đã làm được một chuyện mà trước giờ chưa ai làm, bắt đầu chứng minh thực lực của hắn.
- A, thắng rồi, thắng chắc rồi.
Trước màn hình lớn, La Lệ và Miêu Miêu ôm nhau nhảy dựng lên. Tiền thắng là một phần, nhưng càng nhiều hơn chính là Giang Nguyên quả nhiên lợi hại, làm cho tâm trạng đang căng thẳng của các cô có chút thả lỏng.
Ngoại trừ hai người, những người đặt Chim Xanh thắng đều biến sắc. Mặc dù vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng nếu hai ba khúc cua kế tiếp, Viên Nhất Chương còn không vượt qua được, trên cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa.
Viên Nhất Chương cũng cho là như vậy. Vì thế y nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một cơn gió, trên cơ bản không có gì có thể ngăn cản được. Nhìn chằm chằm chiếc đèn màu đỏ đằng trước, y cắn răng đuổi theo.
Giang Nguyên vừa lái xe vừa nhìn ngọn đèn đằng sau càng lúc càng gần, chỉ mỉm cười, sau đó nhìn bản đồ địa hình trên xe. Khúc cua thứ hai cách phía trước không còn xa. Khúc cua đó hắn sẽ hoàn toàn bỏ xa người này.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, ra hiệu cô chuẩn bị sẵn sàng, chân vẫn đặt trên bàn đạp ga nhấn mạnh một cái.
Chân ga bị đè xuống, Hồng Hồ trong nháy mắt giống như uống thuốc kích thích, tăng tốc lao thẳng đến khúc cua đăng trước.
Nhìn ngọn đèn màu đỏ đột nhiên kéo xa ra, mơ hồ nghe được tiếng động cơ truyền đến, sắc mặt vốn lạnh lùng của Viên Nhất Chương đột nhiên thay đổi. Bây giờ y mới biết được tại khúc cua vừa rồi, Giang Nguyên hoàn toàn chưa bộc phát hết thực lực.
Chiếc Chim Xanh của hẳn đã sớm đạt đến cực hạn, căn bản không có biện pháp phát lực thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Nguyên lưu loát biến mất ngay khúc cua.
Khi y qua được khúc cua, phía trước chỉ còn lại hai điểm sáng mờ mờ.
Đây chính là sự chênh lệch về kỹ thuật.
- Qua rồi, bỏ qua rồi.
Tiếng kêu the thé của bình luận viên lại vang lên:
- Tại khúc cua thứ hai, Hồng Hồ cũng không giảm tốc độ, thậm chí còn gia tốc, một lần nữa dứt khoát vượt qua được khúc cua, kéo dài khoảng cách với Chim Xanh.
Mặc dù bình luận viên không có nói rõ, nhưng ai cũng rõ ràng kỹ thuật kinh khủng của Giang Nguyên lúc này. Viên Nhất Chương trên cơ bản không thể đuổi kịp, xem như đã thua rồi.
Lập tức có không ít cô chiêu cậu ấm thở dài. Thua tiền là một chuyện, nhưng thua trong tay một tên nhà quê, bọn họ đúng là không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì sao? Nhìn phản ứng của Trương Nghĩa Quân thì biết. Chỉ là bọn họ nghĩ đến lúc này Viên Nhất Chương chẳng những thua tiền mà còn thua luôn cả mặt mũi. Bọn họ không dám đụng vào tên nhà quê đó, nhưng không biết Viên Nhất Chương có dám đụng hay không.
Rõ ràng, Viên Nhất Chương không thích tên tiểu tử Giang Nguyên nên mới kích hắn thi đấu. Lần này y mất hết thể diện, chung quy sẽ nghĩ cách tìm về.