Nhìn bộ dạng thê thảm của con trai, hai mắt Tê Lãng không khỏi bắn ra chút giận dữ. Tuy nói đối với người luyện võ, bị thương như vậy không tính là nghiêm trọng, nhưng nhìn thương thế của Tê Nhạc Minh như thế, Tê Lãng vẫn có chút đau lòng.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, nếu đã có Đoạn Tục Cao của Thiên Y, hẳn sẽ không có vấn đề gì lắm, liền trầm giọng hỏi:
- Con ngay cả một quyền của hắn cũng không tiếp được?
- Không phải. Nhìn sắc mặt hơi trầm xuống của cha, Tê Nhạc Minh vội vàng lắc đầu. Kỳ thật vấn đề này y đã suy nghĩ rất nhiều, liền nói:
- Cha, thực lực của Giang Nguyên thật sự mạnh hơn con một chút, nhưng chỉ một chút thôi.
- Không mạnh hơn bao nhiêu? Vậy tại sao trong thời gian chỉ có mấy giây ngắn ngủi đã đánh con bị thương thành như vậy?
Mặc dù Tề Lãng đã hỏi chỉ tiết hai người đi theo Tê Nhạc Minh, nhưng cũng phải xác nhận lại từ y.
Nghe giọng nói nghiêm khắc của cha, Tê Nhạc Minh căn răng. Y cũng đã tự hỏi câu hỏi này rất nhiều lần.
- Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa năng lực phản ứng và ứng biến lại rất mạnh. Vả lại, còn rất âm hiểm.
Tê Lang im lặng nhìn con mình đang nghiến răng nghiến lợi, biết được Tê Nhạc Minh thua lần này chỉ sợ không phục. Mặc dù kết quả có chút ngoài ý liệu, nhưng cuối cùng cũng tốt. Nếu tên tiểu tử kia đã có được thực lực kinh người như vậy, chỉ sợ người đằng sau sẽ còn đáng sợ hơn vài phần.
Lập tức gật đầu, nói:
- Được rồi, con hãy nghỉ ngơi đi. Chuyện này, cha sẽ cho người xử lý.
- Cha, chúng ta còn phái người đi sao?
Nghe Tề Lãng nói sẽ an bài người xử lý, Tê Nhạc Minh giật mình hỏi.
Tê Lãng cau mày nói:
- Tất nhiên là không thể bỏ qua được. Nhưng cha sẽ an bài một cách thận trọng. Con hãy lo mà nghỉ ngơi đi.
Bước ra ngoài cửa, Tê Lãng cau mày suy nghĩ, đột nhiên gật đầu. Chuyện này càng kéo dài càng dễ xảy ra vấn đề. Mặc dù phải rất cẩn thận tiến hành, nhưng không thể kéo dài. Dù sao sự việc trọng đại, tổng cũng phải thử một lần mới có thể yên tâm. Nếu thật sự xảy ra chuyện, phong hiểm cũng chỉ có thể thử một lần.
Trong lúc Tê Lãng đang suy nghĩ có nên đối phó với Giang Nguyên hay không, hoặc đối phó với Giang Nguyên như thế nào, sáng sớm hôm đó Giang Nguyên lại ngồi máy bay bay đến Bắc Kinh. Bởi vì kỳ hạn nửa tháng đã đến, hắn cần đến Bắc Kinh để tái khám cho. Trưởng phòng Dương.
Khí sắc của Phó Trưởng phòng Dương Vân Dương gần đây khá tốt. Ít nhất thì Phó trưởng phòng Dương lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, thậm chí có chút âm trầm, không nói cười cẩu thả đã có sự thay đổi thật lớn.
Ngày thường, khi nhìn thấy y, người ta luôn cảm thấy khẩn trương. Nhưng nửa tháng vừa qua, đặc biệt là bốn năm ngày gần đây, Phó trưởng phòng Dương Vân Dương luôn có vẻ mặt rạng rỡ, cả người giống như có gió xuân thổi vào.
Đối mặt với sự thay đổi của lãnh đạo như vậy, đám cấp dưới tất nhiên là hoan hỉ rồi. Ngay cả người rất thân với Dương Vân Dương là Nhạc Lợi Dân của Ủy ban Cải cách cũng không khỏi tò mò hỏi:
- Vân Dương, gần đây có chuyện gì vui sao? Tại sao khí sắc lại tốt như vậy?
Dương Vân Dương cười nói:
- Không có việc gì. Lúc trước ngủ không được ngon lắm, đã mời bác sĩ đến chữa trị. Bây giờ ngủ cũng ngon hơn rất nhiều, vận động cũng thường xuyên hơn, cảm giác tinh thần của mình được nâng cao không ít.
- Ồ, như vậy sao? Xem ra vị bác sĩ này không tệ. Lúc nào tôi cũng phải mời vị bác sĩ này đến khám một chút.
Nghe xong, Nhạc Lợi Dân không khỏi vỗ vai Dương Vân Dương, cười nói.
Dương Vân Dương gật đầu:
- Vị bác sĩ này không tệ. Thật ra tôi cũng muốn cảm ơn cậu ấy.
Đã nửa tháng rồi mới quay lại Bắc Kinh, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Kỳ thật, hắn không thích không khí như thế này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Là trung tâm chính trị của cả Hoa Hạ, rất nhiều chuyện không thoát khỏi quan hệ. Giống như hắn, mặc dù không muốn đến nhưng cũng vẫn phải đến.
Quản gia của Dương gia đã sớm chờ sẵn ở cổng phi trường. Vừa nhìn thấy Giang Nguyên đã vội vã thay Giang Nguyên mở cửa xe, mỉm cười nói:
- Bác sĩ Giang, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu. Hắn rất có cảm tình với vị quản gia này.
Sau khi đến biệt thự, quản gia liền nói:
- Bác sĩ Giang, phòng của cậu đã được quét dọn sạch sẽ. Trưởng phòng Dương đang bận làm việc, sẽ cùng cậu ăn cơm sau.
- Vâng, vất vả cho bác rồi.
Giang Nguyên lên lầu. Căn phòng này vẫn là căn phòng lần trước. Sau khi cất mấy bộ quần áo vào tủ, hắn nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gần đây, con số trong tài khoản của hắn đã tăng lên không ít. Mặc dù số ăy không đủ cho hắn mua nhà ở Vân Giang, nhưng đối với nhiều người, số tiền này đủ dùng trong rất nhiều năm. Đó cũng là lý do hắn không từ chối tờ chi phiếu của Tuyên gia.
Từ lúc hắn nhận được tấm chi phiếu, hắn đã bắt đầu chuẩn bị một chuyện. Bây giờ đã chuẩn bị xong, chuyện này cũng nên tiến hành rồi.