Nhìn dáng vẻ người này, cảm nhận hơi thở ác liệt trên thân thể đối phương, toàn thân Giang Nguyên hơi căng thẳng, sau đó chậm rãi đứng bình tĩnh, nói:
- Đã như vậy... Không biết các hạ có vấn đề gì...
- Có chút việc nhỏ muốn thỉnh giáo thầy thuốc Giang... Thầy thuốc Giang không mời tôi vào ngồi sao?
Người này là một trung niên tóc ngắn, sắc mặt hơi âm trầm, cất tiếng cười nói.
- Ồ? Xem ra đúng là tại hạ thất lễ rồi. Xin mời...
Giang Nguyên lơ đãng nhìn chiếc xe cách đó không xa, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, sau đó chậm rãi đi tới, lơ đãng mà đề phòng, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa, đẩy cánh cửa thủy tỉnh ra, mỉm cười giơ tay:
- Xin mời...
Người trung niên kia cũng không dây dựa, cất bước nhanh vào trong cửa, nhìn Giang Nguyên đóng cửa cuốn lại, cũng đóng cả cửa thủy tinh, tuy nhiên vẫn cười lạnh nhạt.
Sau khi đóng cửa rồi, lúc này Giang Nguyên mới mỉm cười, ra hiệu mời ngồi vào ghế trong phòng khách, nói:
- Không biết các hạ họ gì...
- Tại hạ họ Tề, tên chỉ có một chữ Lang...
Người trung niên này cũng không khách sáo, mỉm cười ngồi vào ghế.
- Hóa ra là Tề tiên sinh...
Nghe thấy trung niên báo tên, lông mày Giang
Nguyên âm thầm nhíu lại, bất chợt nhớ tới điều gì. Họ Tề..
Họ Tề, động tác lại còn quỷ dị như vậy, chẳng lẽ là người nhà họ Tề. Lần trước ở Yên Kinh, nhà họ Tề vô cớ ra tay giúp đỡ mình, mình và Tuyên Tử Nguyệt còn cảm thấy kỳ quái. Quả nhiên lần này mình vừa trở lại Vân Giang, bọn họ đã lập tức tìm tới cửa rồi.
- Người tới ý đồ không tốt, người tốt lại chẳng tới...
Trái tim Giang Nguyên đập mạnh, nhưng trong nháy mắt lông mày lại giãn ra, gật đầu cười nói:
- Mời ngồi... Tôi đi pha cho khách quý một chén trà... - Thầy thuốc Giang không cần khách sáo... Mời ngồi đi... Tôi có chút chuyện cần bàn bạc với thầy thuốc. Giang, nói xong liền đi...
Hai mắt người trung niên lạnh lão âm trầm, lại toát ra một tia ý cười lờ mờ, nói.
- Nói xong liền đi...
Hai mắt Giang Nguyên lóe lên, mặt tức thì mỉm cười, liền cũng không đi rót trà nữa, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó gật đầu cười nói:
- Được... Nguyện rửa tai lắng nghe!
Tê Lang này cũng chẳng rụt rè, quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên ngồi một bên, cười nhạt nói:
- Hôm nay mạo muội đến thăm, chính là có việc muốn nhờ.
Giang Nguyên mỉm cười. Kiểu cách thế này đâu có giống là đi nhờ vả. Chẳng qua hắn cũng không nói ra, chỉ gật đầu đáp:
- Tề tiên sinh khách sáo rồi, thế thì không dám...
- Thầy thuốc Giang hẳn là biết thiếu giá Nhạc Minh nhà chúng tôi. Còn cả... Tiểu thư Tuyên Tử Nguyệt phải không...
Tề Lang mỉm cười nhìn Giang Nguyên, nói.
- Tê Nhạc Minh?
Giang Nguyên cũng không giả vờ, lạnh nhạt gật đầu, cũng nói:
- Cũng có biết. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt cũng là người của nhà họ Tê sao?
- Tiểu thư Tử Nguyệt chính là hôn thê của thiếu gia Nhạc Minh nhà tôi. Nửa năm nữa, cô ấy sẽ gã vào nhà họ Tề tôi, tất nhiên là người nhà họ Tà...
Tề Lang cười nói:
~ Thầy thuốc Giang và tiểu thư Tử Nguyệt thân quen, tất nhiên lại càng dễ nói rồi!
Nói tới đây, Tê Lang lại hơi rụt rè tiếp lời:
- Nhà họ Tê chúng tôi là đại thế gia từ thời Minh năm Chính Đức, lịch sự rất lâu đời, có lẽ thầy thuốc Giang cũng không rõ được, nhưng ở Hoa Hạ này, chúng tôi cũng được xếp vào đại gia tộc...
Dứt lời, ông ta nhìn Giang Nguyên một chút, hơi kiêu ngạo nói:
- Có lẽ thầy thuốc Giang cũng chưa rõ lắm... Lần này thầy thuốc Giang bị cục bảo an điều tra ở Yên Kinh, cũng do nhà họ Tề chúng tôi ra tay can thiệp, thế nên nhà họ Thang mới chịu nhún lui bước, thầy thuốc Giang mới không sao hết...
- Ồ?I Chuyện này tại hạ cũng không rõ ràng lắm...
Giang Nguyên cười nhạt một tiếng.
Thấy Giang Nguyên có vẻ chẳng bất ngờ gì, lông mày Tề Lang hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng, từ tốn nói:
~ Thôi, giờ cũng muộn rồi, tôi cứ nói thẳng. Hôm nay tôi vâng lệnh chủ nhà tới mời thầy thuốc Giang đến nhà họ Tề làm giáo tập!
- Giáo tập?!
Giang Nguyên trừng mắt, ngạc nhiên nói:
- Giáo tập là cái gì?
Tê Lang cười khẽ nói:
- Nhà họ Tề chúng tôi dùng võ truyền gia... Truyền đã mấy trăm đời rồi, cũng hấp thụ sở trường của nhiều nhà... Một thân võ học của thầy thuốc Giang được chủ nhà chúng tôi coi trọng. Chủ nhà nghe nói không ngờ thầy thuốc Giang lại làm việc tại phòng khám, thật sự là lãng phí nhân tài, đặc biệt sai tôi tới mời thầy thuốc Giang tới nhà chúng ta làm giáo tập...