Cách đó không xa Kỳ Kỳ và Ngô Lượng đều sửng sờ nhìn hắn. Ngô Lượng đang bưng ly rượu lên mép chuẩn bị uống, kết quả quên đưa vào miệng, cái ly nghiêng đi, rượu đổ ra, chậm rãi nhỏ lên bàn mà cả hai người đều không hề phát hiện.
Hai người họ nhìn thấy rõ ràng, hai thanh niên Trương Nghĩa Quân đưa đến cản trước mặt Giang Nguyên, bị hai tay Giang Nguyên nhẹ nhàng đẩy hai cái đã bay đi. Tròng mắt của hai người suýt chút nữa rớt cả ra ngoài. Thằng nhãi như tên nhà quê trước mắt này dám động vào người của Trương Nghĩa Quân, hơn nữa còn động vào một cách dễ dàng thoải mái đến thế?
Hơn nữa cho dù là lúc hắn đối mặt với Trương Nghĩa Quân hình như cũng không hề sợ hãi.
Hai người này đều nhìn sửng, Hiểu Hiểu bên kia nhìn sang, chân chờ một chút, cũng kêu lên:
- Kỳ Kỳ, có đi không?
- A... đi đi...
Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng gọi thì sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ. Ban nấy ngay cả Hiểu Hiểu, La Lệ đều xông đến, còn mình thì núp sang một bên. Giờ khi Hiểu Hiểu đi vẫn còn nhớ đến mình. Kỳ Kỳ cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng đáp lời rồi cầm túi xách của mình chạy tới.
Lúc này, Trương Nghĩa Quân nghiến răng, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên nhưng vẫn không thể cướp lại chiếc ghế trong tay Giang Nguyên.
Hai mắt gã bị chất cồn kích thích nên càng đỏ bừng, gã lập tức thả tay, đưa tay ra chụp một chai bia trên bàn bên cạnh, nghiến răng, “choảng” một tiếng đập vào mép bàn, đưa tay muốn đâm về phía Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhìn chai bia sắc bén kia thì hơi nhíu mày. Đã hai ba năm rồi không ai dám dùng chai bia đâm mình. Tên lần trước làm vậy với mình lúc đó hình như bị gãy một cổ tay, cộng thêm rách lá lách đấy.
Trương Nghĩa Quân thấy chai bia mình đâm qua, đối phương không kịp né tránh thì trong mắt lộ ra tia hưng phấn và tàn nhẫn.
Có điều, trong nháy mắt nụ cười của gã liền cứng ngắc. Bởi vì có một bàn tay không biết nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay gã từ bao giờ. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng giữ, nhưng lại giống như có một chiếc còng cố định chặt tay gã, khiến gã không thể nhúc nhích.
Trong lúc gã nghiến răng, tiếp tục cố sức đâm chai bia trong tay qua, gã cảm thấy bàn tay trên cổ tay mình dần cứng như kìm sắt, làm gã không kìm được mà rên lên.
- Buông tay...
Gã nghe thấy một âm thanh khe khẽ truyền vào trong tai mình, nhưng gã cảm thấy rất chói tai. Giống như một cây kim cứng đang đâm vào sự kiêu ngạo của gã, sự tự tôn của gã. Sâu thẳm trong lòng gã toát ra một tia oán độc và phẫn nộ.
Giang Nguyên lẳng lặng nhìn tên trước mắt, nhìn đôi mắt gã đang càng lúc càng đỏ lên, còn cả sát ý và sự tức giận cuồng bạo trong đôi mắt gã...
Trên mặt Giang Nguyên bắt đầu lộ ra tia trào phúng...
Cho dù anh có quyền thế chừng nào, nhưng khi nó tạm thời không phát huy được tác dụng, anh sẽ phát điên như vậy, đúng là tự mình gây mắt mặt mình mà.
Cho nên, Giang Nguyên không chút thương xót. Hắn nhìn tay trái của Trương Nghĩa Quân đang điên cưồng vươn ra định chụp một chai bia khác, tay hắn liền nhẹ nhàng siết chặt cổ tay Trương Nghĩa Quân.
- Á...
Trương Nghĩa Quân lập tức kêu lên thảm thiết. Nửa chai bia trong tay gã rơi xuống. Tay trái cũng lập tức thu lại, ôm cổ tay phải kêu la thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Nghĩa Quân khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đám Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc, Giang Nguyên không làm gì Trương Nghĩa Quân đấy chứ? Nếu Giang Nguyên thật sự làm gì Trương Nghĩa Quân này thì rắc rối lớn rồi.
Hai người Triệu Cương, Lý Cường vừa mới bò dậy từ mặt đất, nghe thấy tiếng kêu thảm của Trương Nghĩa Quân sắc mặt liền biến đổi. Hai người đồng loạt rống lên, đánh về phía Giang Nguyên.
Giang Nguyên đưa lưng về phía hai người, nghe thấy hai người sau lưng hét rống lên, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đồng thời hắn xoay người, đối mặt với hai tên thanh niên đang lao đến, đồng thời đưa Trương Nghĩa Quân đứng chắn trước người.
Hai người đang lao được nửa đường thấy Trương Nghĩa Quân chắn phía trước, cả hai lập tức cả kinh, vội vàng dừng lại.
~ Mày đừng có làm bậy...
Người thanh niên tên Triệu Cương kia nhìn thấy Trương Nghĩa Quân bị khống chế chặt trước người Giang Nguyên, sắc mặt tái đi, lớn tiếng cảnh cáo.
Còn Trương Nghĩa Quân bị Giang Nguyên ném rồi vặn, cánh tay còn bị Giang Nguyên bẻ ngược ra sau, lúc này đang nhe răng nhếch miệng, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn hai kẻ sợ ném chuột vở đồ trước mặt.
- Đám vô dụng...
Sau khi Trương Nghĩa Quân tức giận mắng một câu liền tức giận rú lên:
- Mày biết tao là ai không? Thả tao ra... Giang Nguyên lãnh đạm cười một tiếng, nói:
- Tao không biết mày là ai, cũng không muốn biết mày là ai... chỉ có điều hôm nay ngại quá...