Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 391: C391: Hôm nay tôi cứ muốn miễn cưỡng anh đấy




Còn Lê Bạch thì lúc này cũng sửng sở nhìn vẻ mặt mỉm cười thoải mái của Giang Nguyên, trong mắt gã hiện lên tia kinh ngạc, có điều ngay lập tức gã lại cười lạnh nói:

- Được... Anh cứ giả vờ đi, tôi xem thử ban nấy anh gọi điện nhờ vả ai? Nếu anh tìm được mấy ông lớn của Quốc vụ viện, vậy thì tôi cũng phục anh!

Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cũng khá tò mò. Cô tương đối hiểu hoàn cảnh Giang Nguyên. Lần đầu tiên gặp Giang Nguyên cô đã biết hắn có qua lại với vị Phó tỉnh trưởng kia. Có điều ở Bắc Kinh chắc cũng không quá mối quan hệ nào đặc biệt, có điều... Cô nhợt nhớ ra hôm nay đã đón Giang Nguyên ở bên đó, lúc này trong lòng. không cũng không khỏi bắt đầu suy đoán. Giang Nguyên bình tĩnh như vậy, rốt cuộc giờ Giang Nguyên đang làm gì ở Bắc Kinh, chủ nhân căn biệt thự kia rốt cuộc là ai?

Có điều dường như Lê Bạch hình như không định cho Giang Nguyên quá nhiều thời gian. Gã đi đến cạnh bàn, cầm điện thoại trên bàn lên, ấn hai phím, sau đó nói:

- Phòng cảnh vệ cử hai người đến đây... Sau khi dứt lời, gã cười lạnh nhìn Giang Nguyên. Chỉ cần đợi người của Phòng cảnh vệ đến, sau đó đem thằng nhãi này đi, xem hẳn còn giả vờ được nữa không!

Hiệu suất làm việc của Phòng cảnh vệ Cố Cung khá cao. Hai người mặc đồng phục cảnh vệ nhanh chóng xuất hiện trước cửa văn phòng. Lê Bạch khế cười nhìn Giang Nguyên nói:


- Được rồi... Đi thôi. Ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi một chuyến, chỉ cần điều tra xong anh không có vấn đề gì thì anh có thể đi.

Giang Nguyên bưng ly trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Bạch, cười nhạt nói:

- Anh vội cái gì? - Thế nào, anh còn làm bộ à?

Lê Bạch nghe Giang Nguyên nói vậy liền lạnh giọng. cười nói:

- Ủy ban chúng tôi muốn điều tra ai, thật sự chẳng mấy người có thể ngăn cản được... Anh ngoan ngoãn đi theo đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khít

Phan Hiểu Hiểu thấy Lê Bạch bắt đầu lớn tiếng thì hơi lo lắng. Cố Cung này, người bình thường không dám làm loạn ở đây. Hơn nữa cái tên đáng ghét trước mặt rõ ràng lai lịch không nhỏ. Nếu Giang Nguyên thật sự căng với đối phương, e là phải chịu thiệt mất.

Nghĩ vậy, Phan Hiểu Hiểu đang định nói Giang Nguyên phối hợp một chút với đối phương trong khi mình đi nghĩ cách, nhưng cô lại thấy Giang Nguyên cười nhạt nói:

- Anh gấp cái gì? Đừng tưởng con bài Uy ban này của anh lớn là có thể làm gì tôi thì làm!

Nói xong, giọng Giang Nguyên lại lạnh lẽo cất lên:


- Có điều, tôi cũng nói anh biết, nếu tôi không muốn, trên đời này người thật sự có thể miễn cưỡng được tôi không nhiều đâu!

- A... Tên nhà quê anh cũng ngang ngạnh lắm... Hôm nay tôi cứ muốn miễn cưỡng anh đấy, anh làm được gì nào?

Sau khi Lê Bạch sửng sốt một lúc, không nhịn được giễu cợt cười lạnh, sau đó gã định lên tiếng nói với cảnh vệ bên cạnh thì đột nhiên điện thoại di động của gã vang lên.

Lê Bạch hơi cau mày, đang định bảo cảnh vệ đưa Giang Nguyên đi trước rồi tính sau.

Có điều lúc này Giang Nguyên cười cười nói:

- Nếu tôi là anh, tôi sẽ nghe điện thoại trước!


Lê Bạch thấy Giang Nguyên khẽ cười nói vậy thì mặt trắng bệch giận dữ. Nhưng khi gã nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Giang Nguyên, trong lòng khế giật mình, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ?

Gã lập tức hung hăng trừng mắt với Giang Nguyên, sau đó liền đưa tay ra cầm điện thoại, sau khi nhìn dãy số một chút thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Mấy người này đều đang nhìn Lê Bạch. Họ vừa thấy sắc mặt Lê Bạch lập tức trầm xuống thì tim đều đập mạnh, chẳng lẽ...

Lê Bạch xoay người đi ra ngoài cửa, sau khi nói vài câu qua điện thoại, gã liền xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nguyên, nhưng không nói lời nào chỉ vẫy tay với hai cảnh vệ. Sau khi gã đỏ mặt hừ lạnh một tiếng trong ánh mắt như cười như không của Giang Nguyên thì bước nhanh ra ngoài.