Giang Nguyên hơi cố sức gật đầu, đợi sau khi Trưởng phòng Dương và người thanh niên kia ra khỏi phòng đóng cửa lại, hắn mới cố hết sức dứng dậy, chậm rãi tập Ngũ Cầm Hí.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Giang Nguyên cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu dưới.
Trưởng phòng Dương luôn giữ biểu hiện tương đối trầm ổn nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyên đã hồng hào trở lại, không thể chờ đợi thêm được nữa, hỏi Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang không sao chứ?
Sau khi được Giang Nguyên xác nhận, ông lập tức hỏi tiếp:
- Bác sĩ Giang... bệnh của tôi...
Cùng với câu hỏi của Trưởng phòng Dương, Phó tỉnh trưởng La ngồi bên cạnh trong lòng cũng vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Nguyên. Mặc dù bộ dạng hưng phấn của Trưởng phòng Dương ban nấy đã làm ông thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng ông vẫn muốn biết được đáp án chính xác từ miệng Giang Nguyên.
- Trên cơ bản tôi đã kiểm tra rõ nguyên nhân... Giang Nguyên cười gật đầu nói.
Trưởng phòng Dương nghe thấy đã kiểm tra được nguyên nhân thì càng vui vẻ, hưng phấn nói:
- Vậy có thể chữa khỏi không?
- Tìm được nguyên nhân rồi thì sẽ có cách thôi... Có điều hiện tại năng lực của tôi có hạn nên thời gian chữa trị tương đối dài... Hơn nữa cụ thể có thể hồi phục đến mức độ nào cũng chưa thể khẳng định được...
Giang Nguyên hơi cân nhắc một chút rồi đáp.
Vẻ mặt Trưởng phòng Dương thoáng buồn bà, nhưng vân sốt sắng hỏi tiếp:
- Đại khái là bao lâu? Lần này Giang Nguyên không hề chần chừ. Tuy đây là lần đầu tiên Giang Nguyên gặp bệnh nhân như thế này, nhưng hắn vẫn tính toán một chút rồi đáp:
- Nếu mỗi ngày trị liệu một lần thì khoảng mười ngày có thể thấy hiệu quả nhất định!
- Mười ngày? Mười ngày có thể thấy hiệu quả?
Trưởng phòng Dương tâm trạng vốn ảm đạm nghe. thấy câu này liền vui vẻ. Ông đã chịu được mấy chục năm, sao không thể chịu đựng thêm mười ngày? Vốn ông còn tưởng là một hai tháng kìa...
- Đúng... Mười ngày sau chắc chắn sẽ có hiệu quả nhất định!
Giang Nguyên trả lời như đinh đóng cột.
- Được... được, vậy tôi nhờ cả vào bác sĩ Giang rồi... Nếu cần thuốc gì hoặc cần dụng cụ gì khác, hoặc cần bất cứ thứ gì... thì cậu đừng khách khí nhé.
Lúc này dĩ nhiên Trưởng phòng Dương không hề hẹp. hòi, lập tức hưng phấn nói.
- Được.. Các loại thuốc cần thiết tôi sẽ kê thành đơn thuốc... Mỗi ngày chữa trị một lần, tốt nhất là vào buổi sáng.
Giang Nguyên mỉm cười nói.
Căn cứ bệnh tình, Giang Nguyên kê một đơn thuốc. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn lại lấy một tờ giấy khác. viết một vị thuốc, sau đó đưa cho Trưởng phòng Dương, cười nói:
- Đơn thuốc đầu tiên của ngài, mỗi ngày một thang, tờ thứ hai là của tôi... Tôi cần một lượng sâm núi lớn, vì không có thứ này có lẽ tôi không thể nào duy trì mỗi ngày trị liệu một lần cho ngài...
- Sâm núi?
Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra vẻ mặt trắng bệch của Giang Nguyên ban nấy, lập tức sắc mặt có chútbiến đổi, nhìn Giang Nguyên, ánh mắt lộ tia cảm kích, nghiêm nghị gật đầu nói:
- Bác sĩ Giang... Cảm ơn. Còn cần gì cứ nói đừng khách khí.