Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 250: C250: Một đòn chí mạng




Nhìn con heo rừng khí thế hung hăng xông đến ở phía sau Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên nhíu mày, nhanh chóng lấy gùi thuốc trên lưng xuống, ném sang một bên. Đồng thời hắn cũng giơ tay lấy hai cây súng trúc ở trong gùi thuốc ra, cầm trong tay.

~ Mau... đi sang bên phía tôi...

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt lại định dẫn con heo rừng đi về phía khác, không muốn làm hắn bị liên lụy, Giang Nguyên trong lòng có chút ấm áp, vội vàng kêu lên.

Nhìn Giang Nguyên vẫy tay với mình, Tuyên Tử Nguyệt cắn răng sau đó quay đầu chạy về phía Giang Nguyên. Cô nàng biết mình không thể đối phó được với con heo rừng này nhưng không có nghĩa là người từ nhỏ đã lớn lên ở đây như Giang Nguyên không có cách.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ cầm súng trúc của Giang. Nguyên, xem ra hắn đã có ý định riêng rồi.

Tuyên Tử Nguyệt lập tức chạy về phía Giang Nguyên. Cô nàng biết rõ dáng vẻ này của mình ở trong rừng không thể chạy khỏi heo rừng được, cô không bị heo rừng ném xuống đất là may rồi.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt chạy về phía mình, Giang Nguyên hít sâu một hơi, sau đó lướt qua bên cạnh đường núi, tỏ ý bảo Tuyên Tử Nguyệt chạy qua bên người mình. Giang Nguyên cũng tay cầm hai cây súng trúc, chuẩn bị sẵn tâm lý.

Con heo rừng này rất mạnh, hơn nữa cậy mình có lớp vỏ bọc đao thương bất nhập nên trước giờ đều đấu đá lung tung ở trong rừng, ngay cả báo hay sói gì đó cũng đều không dám chọc vào nó, lần này không biết thế nào mà Tuyên Tử Nguyệt lại dây vào nó.


Nhìn con heo rừng này, Giang Nguyên cũng đau đầu, muốn xử lý nó, chỉ dựa vào hai cây súng trúc trong tay hắn thì nhất định phải một đòn trúng luôn, nếu một đòn không trúng thì ngược lại sẽ kích động tính hung hãn của con heo rừng này, đến lúc đó thì càng khó đối phó...

Đến lúc đó, Giang Nguyên cũng chuẩn bị đưa Tuyên Tử Nguyệt chạy trốn, hẳn rất giỏi trong việc chạy trốn. Nếu nhỡ không thành thì cùng lắm hắn dẫn dụ cho con heo rừng chạy, đợi Tuyên Tử Nguyệt chạy trước rồi hắn muốn thoát thân thì cũng không khó lắm, chỉ hy vọng Tuyên Tử Nguyệt đừng lạc đường ở đây.

Vậy nên khi thấy Tuyên Tử Nguyệt càng ngày càng tiến đến gần, Giang Nguyên lại hít sâu một hơi, hắn không muốn đang yên lành lại phải chật vật xuống núi.

Tuyên Tử Nguyệt chật vật chạy đến, nhìn Giang Nguyên đứng đó cầm súng trúc, tỉnh thần tập trung vào phía sau người mình, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, sau đó hăng hái chạy sang bên cạnh Giang Nguyên.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt càng ngày càng tiến gần, trong lòng Giang Nguyên cũng càng căng thẳng hơn, cánh tay cầm súng trúc dần vung lên.

~ Vút...

Tuyên Tử Nguyệt rất tự giác như một trận gió quét qua người Giang Nguyên, làm chuyện mà một con mồi nên làm.

Giang Nguyên nhìn con heo rừng theo sát sau người Tuyên Tử Nguyệt, đôi đồng tử khẽ co lại. Hắn tập trung tỉnh thần, đôi mắt con heo rừng mà hắn đang nhìn vào. đột nhiên trở nên rõ ràng. Cho dù con heo rừng này có chạy trốn như thế nào trong tâm mắt Giang Nguyên thì hắn vẫn có thể khóa chặt đôi mắt nó.

Bây giờ Giang Nguyên bỗng bất động, chỉ nhìn chăm chằm vào mắt con heo rừng. Hắn biết rõ bây giờ mục. tiêu của con heo rừng là Tuyên Tử Nguyệt, còn hắn luôn đứng bất động ở đây không hề thu hút con heo rừng đang điên cuồng chạy đến.

Đây là chuyện cực tốt, cũng là cơ hội duy nhất. Nếu hắn thất thủ, nếu không liều chết đánh lại thì phải nhanh chóng chạy đi.

Vậy nên bây giờ Giang Nguyên đang tập trung toàn bộ tỉnh thần, cả người như kết dính thành một thể, nâng tinh thần lên cao đến cực điểm.

Mà Tuyên Tử Nguyệt lúc này sớm đã mặc kệ tất cả, chỉ thuận theo con đường nhỏ, chạy như điên về phía trước. Cô nàng đã quyết định nếu Giang Nguyên không gọi cô nàng thì cô nàng sẽ không dừng lại. Nghĩ cũng biết nếu dừng lại thì hậu quả tốt nhất cũng là bị hai hàm răng trắng bóng đó hung hăng đâm thành hai cái lỗ trên mông, cô nàng không muốn cảm nhận dư vị đó.


“Vút..” Thấy con heo rừng xông đến gần, súng trúc trong tay Giang Nguyên đâm về phía đôi mắt của con heo rừng bằng thế sét đánh không kịp bưng tai.

Tuyên Tử Nguyệt ở phía trước chỉ nghe thấy phía sau “ngao” một tiếng hét thảm thiết, sau đó sự căng thẳng trong lòng mới dần tan đi. Tuyên Tử Nguyệt biết chắc là Giang Nguyên đã làm con heo rừng đó bị thương nặng, nếu không nó sẽ không kêu thê thảm như vậy. Có điều cô nàng chạy thêm hơn chục mét, nghe thấy phía sau không có tiếng động mới dừng bước chân.

Lúc này Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, góc. độ của súng trúc này của hắn cắm rất vừa vặn, cắm đúng vào mắt con heo rừng. Khi đó hắn còn cảm thấy trên đầu có lực cản nhưng cảm giác được súng trúc nhanh chóng xuyên qua nên chắc là đâm thẳng vào não

Quả nhiên là vậy, con heo rừng này cũng chỉ kêu thảm một tiếng rồi “bụp” một tiếng đụng bốn năm mét rồi mới nằm xuống đất bất động, chỉ còn hai cái móng heo vẫn đang run run.

Lúc này Giang Nguyên mới có thời gian nhìn Tuyên Tử Nguyệt hồn phách chưa quay lại ở phía trước, cười nói:

- Cô không sao chứ...

- Không sao không sao...

Tuyên Tử Nguyệt khẽ ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa nhìn con heo rừng dưới đất, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Không phải Tuyên Tử Nguyệt chưa từng nhìn thấy heo nhưng không ngờ heo bình thường ngốc nghếch là vậy mà con heo rừng này lại lợi hại thế, suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt vẫn hơi trắng bệch, Giang Nguyên cười khổ lắc đầu nói:


- Cô trêu vào nó làm gì? Nên biết là thợ săn trong núi này nếu không có ba bốn người, không có mấy con chó săn thì chẳng ai muốn chọc vào nó đâu!

Nhìn con heo rừng to lớn cuối cùng cũng không còn cựa quậy gì nữa nằm dưới đất, lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng không nhịn được khẽ thở hắt, vô tội nói:

- Làm sao tôi biết được nó lợi hại thế, tôi dùng toàn lực đá nó một phát mà nó chẳng sao cả. Nếu là hai ba người cường tráng khỏe mạnh bình thường cũng không chịu được một cú đá của tôi đâu.

- Cô còn đá nó một phát?

Giang Nguyên giơ tay che mặt, không biết nên nói gì với vị tiểu thư này. Không phải trong núi không có ai dám đánh loại heo rừng này nhưng người dám chạy qua đá nó một phát thì chắc chắn không có.

- Được rồi... Chúng ta mang nó xuống núi kiểu gì đây...

Nhìn con heo rừng dài đến mét rưỡi dưới đất, Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn nói.