Mỗi một sinh vật đều là một sự tồn tại thần kỳ, khi cơ thể chúng gặp phải nguy hiểm, nếu tiếp xúc hoặc phát hiện thứ nào đó có thể cứu chúng thì chúng đều sẽ biểu ra sự khát vọng và thèm muốn thứ đó, vì thứ đó đại diện khả năng tiếp tục sinh tồn.
Loại đặc tính này không phải nhân tính, cũng không phải tư duy của con người có thể quyết định được, nó chỉ đơn thuần là bản năng của cơ thể.
Mà vừa nãy Trương Đồng thể hiện ra khát vọng với thuốc như vậy là vì bản thân loại canh thuốc này quả thực rất thơm ngọt và ấm áp, là thức ăn bây giờ người mất một lượng máu lớn, bắt đầu cảm thấy cả người rét lạnh như Trương Đồng cần nhất.
Thứ hai là canh thuốc này có chứa công hiệu rất lớn, trong nháy mắt liền có tác dụng, mà trong tình huống này rất nhanh liền được cơ thể Trương Đồng nhận ra. Cơ thể cậu ta nhận ra loại canh thuốc này có thể cải thiện một cách cực kỳ hiệu quả khốn cảnh mà nó đang lâm vào do thiếu máu...
Vì thế dưới khát vọng cực độ của thân thể, Trương Đồng theo bản năng bày ra khát vọng cực độ đối với loại thuốc này, cảm thấy nó cực kỳ ngon ngọt, thơm mát, rất muốn uống...
Có điều Giang Nguyên cũng không cho Trương Đồng uống hết trong một lần vì hiệu quả của cả cây lão sơn sâm quá mạnh, đợi thân thể Trương Đồng hấp thu và thích ứng một thời gian rồi Giang Nguyên mới cho Trương Đồng uống nửa còn lại, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa hắn làm như vậy cũng sẽ kéo dài hiệu quả của thuốc...
Vì hiệu quả của thuốc có tốt đến đâu đi nữa nhưng cũng sẽ có lúc biến mất, trừ khi có thể tiếp tục cung cấp loại thuốc như vậy.
Đương nhiên đây là chuyện không thể nào. Đây là cây nhân sâm hơn ba mươi năm duy nhất mà Hồ lão cất kỹ, sau khi thuốc này hết hiệu lực thì chẳng còn thuốc dự phòng nào cả.
Vậy nên Giang Nguyên chỉ có thể tận dụng tối đa loại thuốc này. Theo phỏng đoán của hắn thì hiệu quả của cây lão sơn sâm này chắc duy trì được tám đến mười tiếng mới chậm rãi yếu đi. Nhưng đến lúc đó, dưới sự kích thích của Lão sơn sâm và đường đỏ, hẳn là lượng tiểu cầu sẽ tăng lên nhanh chóng. Cộng thêm phía bệnh viện luôn có tiểu cầu bổ sung trực tiếp, còn cả thuốc cải thiện chức năng đông máu, chắc là có thể giúp chức năng đông máu của Trương Đồng khôi phục về mức bình thường trong phòng mười tiếng.
Đến lúc đó chức năng đông máu của bản thân Trương Đồng đã hồi phục thì đương nhiên không cần loại thuốc có hiệu quả mạnh như Lão sơn sâm duy trì rồi.
Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đương nhiên không biết những điều này. Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn cười đầy trào phúng, mặc dù vừa nấy biểu hiện của Trương Đồng có chút bất thường nhưng như vậy cũng chẳng đại diện cho điều gì cả. Rất nhiều loại thuốc có tác dụng gây hưng phấn, có thể nhanh chóng có chút hiệu quả.
Nhưng điều này không có nghĩa là có thể nhanh chóng nâng cao chức năng đông máu, ít nhất thì Chủ nhiệm Từ tuyệt đối không tin có loại thuốc như vậy.
Còn Chủ nhiệm Tôn lúc này lại như có điều suy nghĩ nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường. Vì ông ta luôn cảm nhận được sự tự tin mà Giang Nguyên thể hiện ra không phải giả vờ mà là phát ra từ sâu trong lòng nên bây giờ Chủ nhiệm Tôn rất dụng tâm chú ý tình hình của Trương Đồng. Ông ta cũng rất hy vọng xảy ra kỳ tích, dù sao thì cũng chẳng có thầy thuốc nào không muốn bệnh nhân của mình có thể còn sống.
- Thầy thuốc Giang... Vốn dĩ bệnh nhân ở chỗ chúng tôi tuyệt đối không được dùng bất cứ loại thuốc nào bên ngoài mang vào, đặc biệt là loại thuốc hoàn toàn không biết có tác dụng gì như của cậu.
Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn không hề tin Giang Nguyên có khả năng này, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh thần phấn chấn thêm vài phần của Trương Đồng lúc nãy. Ông ta sợ Giang Nguyên thật sự dùng loại thuốc hưng phấn gì đó, ngược lại lại phản tác dụng nên vẫn lạnh giọng nói:
~ Có điều hôm nay chúng tôi cũng nể mặt cậu là đệ tử của Hồ lão, cho phép cậu mang thứ này vào... Nhưng lát nữa nếu xảy ra vấn đề gì thì cậu phải chịu mọi trách nhiệm!
Giang Nguyên trước giờ tính cách tương đối nội liễm lúc này đối mặt với một Chủ nhiệm Từ luôn châm chọc khiêu khích mình, cuối cùng cũng bắt đầu có chút tức giận, hắn lạnh giọng nói:
- Đệ tử của tôi, nếu xảy ra vấn đề đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm... Nhưng Chủ nhiệm Từ, hãy nhớ là chúng ta đã đánh cuộc. Nếu tôi thắng thì tôi phải được làm trợ lý số 1 lên bàn phẫu thuật!
- Hừ... Lời Lão Từ tôi nói trước giờ đều giữ lời, cậu không cần lo lắng...
Thấy lúc này thái độ của Giang Nguyên cũng bắt đầu cứng rắn, Chủ nhiệm Từ mặt lộ vẻ khinh thường. Ông ta thật không ngờ đến lúc này rồi mà Giang Nguyên còn nhớ đến chuyện này, lập tức lạnh giọng đáp.
Khi hai người đang đấu võ mồm thì Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến tình hình của Trương Đồng. Ông ta phát hiện Trương Đồng mới uống loại thuốc đó chưa đến hai phút, sắc mặt và đôi môi vốn tái nhợt lúc này đã bắt đầu lờ mờ có chút huyết sắc.
Hơn nữa loại huyết sắc này dần dần càng ngày càng rõ.
Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Tôn là chủ nhiệm khoa cấp cứu, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng. Đương nhiên ông †a nhìn ra huyết sắc lờ mờ đỏ này không phải là màu đỏ. ửng kích thích trong thời gian ngắn, mà là màu thật sự đến từ phản ứng của cơ thể bệnh nhân.
Như vậy có nghĩa là tình hình trong cơ thể bệnh nhân đang nhanh chóng cải thiện theo hướng tốt hơn...