“Không, nhưng cô sẽ thấy hơi xấu hổ một chút.”
Khi Lưu Phong nói câu này, mới phát hiện có một ống tiêm rơi trên sàn ghế sau, xem ra nó đã rơi ở đây khi Lưu Phong dùng kim bạc bắn vào Mã Tiểu Vân.
"Tôi……"
"Đừng nói gì cả, cố chịu một chút sẽ qua thôi."
Lưu Phong giơ tay cởi chiếc quần bảo hộ màu trắng như tuyết của Bành Giai Kỳ ra, sau đó duỗi tay ấn vào bên cạnh vết kim đâm nhỏ xíu.
Tiết tấu nhịp nhàng của chiêu thức Ngón tay của Chúa lại xuất hiện, sau đó dọc theo lỗ kim, những giọt máu đen từ từ tràn ra.
"Giai Kỳ, đừng cử động, anh Phong đang giải độc cho cô."
"Giai Kỳ, cô nghe lời đi, cô phải hợp tác với anh Phong."
"Giai Kỳ, cô cố chịu một chút, tôi biết lúc này thể trạng của cô đang dần hồi phục rồi, nào, nâng m ông lên cao hơn một chút."
…
Nửa giờ sau, Lưu Phong lái chiếc Mercedes-Benz GLC ra khỏi sân nhỏ, và hướng về đường vành đai.
Bành Giai Kỳ ngồi ở ghế sau, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Phong đang nghiêm túc lái xe.
"Anh Phong, chuyện vừa rồi..."
"Cô không cần xấu hổ, vừa rồi anh Phong cũng không phải cố ý sờ mông cô, lúc này chắc cô đã biết rồi, anh Phong là thần y, nếu như tôi không ra tay, lúc này cô đã bị đầu độc chết rồi."
Sắc mặt Bành Giai Kỳ càng đỏ hơn, thậm chí còn cúi đầu thật sâu.
"Cái đó, lúc nãy tôi trúng độc, có nghiêm trọng không?"
"Đương nhiên là nghiêm trọng rồi, chất độc mà cô trúng phải đủ để giế t chết hai con voi. Nếu không chủ phải động loại bỏ chất độc, chỉ châm cứu hoặc dùng thuốc cũng không cứu được cô."
Ồ!
Bành Giai Kỳ ồ lên một tiếng, đôi bàn tay nhỏ nhắn bất giác mân mê gấu váy, cũng không biết đang căng thẳng đến mức nào.
Một lúc sau, Bành Giai Kỳ nhỏ giọng nói: “Anh Phong, chuyện xảy ra hôm nay, anh đừng nói ra ngoài được không?”
"Chuyện gì?"
"Chính là, anh đã sờ..."
"Mông sao?"
“Ây ya, anh đừng nói…”
Ha ha!
Lưu Phong cười lớn, nhưng Bành Giai Kỳ lại lấy tay che mặt, vẻ mặt đỏ bừng trực tiếp truyền đến tận cổ cô.
Tuy nhiên, Lưu Phong ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thở dài, Bành Giai Kỳ trong một ngày đã trải qua quá nhiều chuyện, Lưu Phong không xuống kim lần nữa để xóa đi một phần ký ức của cô, bởi vì liên tục sử dụng phương pháp châm cứu cấm kỵ đó, người bị xuống kim chắc chắn sẽ bị tổn hại. Để cô nữ sinh xinh đẹp này ghi nhớ một số trải nghiệm mà người bình thường không nên có, không biết sau này chúng sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cô.
Lúc Lưu Phong trở lại Đại học Khoa học và Công nghệ thì đã là khoảng hai giờ chiều.
Từ lúc bị cảnh sát giả bắt đi đến lúc quay lại đã hơn bốn tiếng đồng hồ.
Lúc này, trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ, chủ đề về Lưu Phong vẫn chưa dừng lại, dường như có ai đó đang cố tình dẫn dắt chủ đề này.
Có người nói Lưu Phong là hung thủ, cảnh sát đã để ý đến hắn từ lâu, lần này Lưu Phong bị bắt, chắc chắn sẽ không quay về được.
Có người còn nói, Lưu Phong có thể theo học tại Đại học Khoa học và Công nghệ, cũng là dùng thủ đoạn không quang minh, nếu không thì hắn căn bản không đủ tư cách vào trường Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải, lần này hắn bị đưa ra ánh sáng, Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải chắc chắn sẽ đuổi học hắn.
Tất nhiên, có người cố ý bôi nhọ Lưu Phong trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ, đương nhiên cũng có người ủng hộ Lưu Phong.
"Nói linh tinh, chúng tôi tin anh Phong là người tốt, có một số người đừng có ác ý tổn thương anh ấy.”
"Đúng vậy, lúc anh Phong bị cảnh sát đưa đi đã nói rồi, anh ấy nhất định sẽ quay về."
Nhưng bài đăng ủng hộ Lưu Phong nhanh chóng trở thành mục tiêu bị ném đá và chế giễu.
"Một số người vẫn còn đang nịnh nọt Lưu Phong, đúng là ngu ngốc!"
"Lúc Lưu Phong rời đi, hắn nói nhiều nhất là một giờ nữa sẽ quay lại, bây giờ đã bao lâu rồi? Bốn giờ rôi đúng không? Nếu hắn có thể quay lại thì quả là kỳ tích xuất hiện."
"Tôi đảm bảo ngày mai Phòng giáo vụ Đại học Khoa học và Công nghệ sẽ sớm ra thông báo, Lưu Phong nhất định sẽ bị đuổi học."
Khi diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ đang sôi nổi, trong văn phòng Phòng giáo vụ trường, một người phụ nữ quyến rũ và một chàng trai cao gần hai mét đang ngồi với nhau, cùng nhìn vào màn hình máy tính.
"Đỗ Lâu, tên nhóc này cũng coi như có chút đầu óc, đã học được cách tạo ra dư luận rồi."
"He he! Dì hai, Lưu Phong đã đánh cháu hai lần, còn lợi dụng nhà họ Dương để ép dì, chẳng phải dì vẫn luôn muốn nhổ cái gai này ra khỏi Đại học Khoa học và Công nghệ sao?"
Hai người đang nói chuyện chính Chủ nhiệm Phòng giáo vụ Thang Thần Vũ, và cháu trai của cô ta, Đỗ Lâu, Chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ.
"Đúng vậy, lần này Lưu Phong chết chắc rồi."
Thang Thần Vũ đắc ý nói: "Dì đã làm việc tại Đại học Khoa học và Công nghệ ba năm rồi, chưa có sinh viên nào dám thách thức uy nghiêm của Phòng Giáo vụ, cái tên Lưu Phong này có thể trở thành ngoại lệ sao?"
"Dì hai, hay là bây giờ chúng ta ra thông báo đuổi học đi, dù sao Lưu Phong chắc chắn có chuyện, nếu không cảnh sát đã thả hắn ra từ lâu rồi." Đỗ Lâu ở một bên không ngừng thúc giục.
"Cháu nói đúng, đêm dài lắm mộng."
Cô chủ nhiệm giáo vụ xinh đẹp giơ tay vén mái tóc đen bên tai cô, cười lạnh nói: “Bây giờ dì sẽ viết thông báo đuổi học, sau đó đến gặp Phó hiệu trưởng Trương ký tên, hắn chết chắc rồi.”
Nửa phút sau, một thông báo đuổi học đã được viết xong.
Thang Thần Vũ thực sự kiên quyết, viết xong thông báo, cô ta đứng dậy đi đến văn phòng của Phó hiệu trưởng Trương.
Đỗ Lâu đương nhiên đi theo ra ngoài, nhưng hai người không phát hiện ra rằng bọn họ gần như vừa rời khỏi văn phòng, thì trên màn hình máy tính đã xuất hiện một tin tức mới nóng hổi - "Anh Phong đã quay lại rồi!"
Không sai, có người đăng tin anh Phong đã quay lại rồi!
Sau đó, trong bài đăng này, lần lượt xuất hiện các bình luận.
"Tôi đã tận mắt nhìn thấy. Anh Phong lái chiếc Mercedes-Benz quay lại, hơn nữa còn đưa Bành Giai Kỳ về cùng."
"Đúng đúng, tôi cũng nhìn thấy. Anh Phong lái xe vào trường Đại học Khoa học và Công nghệ, đi về phía ký túc xá nữ."
"Ha ha! Những kẻ công kích Lưu Phong, các người nhìn thấy rồi chứ, anh Phong đã quay lại rồi!"
Lưu Phong lái xe trực tiếp đi xuống tầng dưới ký túc xá nữ.
Bành Giai Kỳ vừa mới giải độc xong, vẫn còn yếu, Lưu Phong đỡ cô đi về phía cửa ký túc xá.
Tuy nhiên, người trông coi ký túc xá nữ có chút tận tâm quá, khi nhìn thấy Lưu Phong, một cô nhìn có vẻ đã có tuổi, lập tức nhướng mày nói: "Dừng lại, đây là ký túc xá nữ, nam sinh không được vào."
"Cô à, bạn của cháu hiện tại sức khỏe không tốt, cháu đỡ cô ấy lên lầu rồi xuống ngay." Lưu Phong cười giải thích.
Nhưng bà cô này lại không chút thay đổi, thậm chí còn đập mạnh vào chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt, hét toáng lên: “Bớt đi, một cái cớ thường dùng thế mà cậu cũng dùng được à? Không mới mẻ hơn được à? Tôi nói cho cậu biết, tôi là cô Hoàng, đã làm quản lý ký túc xá nữ hơn mười năm rồi, còn người nào mà tôi chưa gặp chứ, đừng nói…”
Bộp!
Lưu Phong cũng đập bàn, nhưng lại là đập lên một trăm tệ: "Cô Hoàng, cô nhìn kỹ xem, sắc mặt bạn ấy xấu như vậy, là bị ốm thật, cô có thể giúp đỡ một chút được không?"
Cô Hoàng cũng không cúi đầu nhưng trợn mắt nhìn xuống, sau đó lắc đầu nói: "Không được, cô Hoàng tôi rất vị tha, một trăm mà cũng muốn hối lộ tôi à? Hai trăm cũng không được."
Bộp!
Lưu Phong lại đập thêm hai trăm tệ, cộng lại thành ba trăm, “Cháu biết cô Hoàng có trách nhiệm, nhưng cô cũng phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của các bạn nữ đúng không?”
"Cái này..." Vẻ mặt của cô Hoàng thay đổi, từ nghiêm túc chuyển sang ngại ngùng, sau đó lại chuyển sang nghiêm túc rồi lại chuyển sang ngại ngùng, cứ vật lộn với nhau...