Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 56: C56: Đúng lúc này




Những sinh viên này đã bị những cảnh sát nghiêm túc làm cho sợ hãi và nhanh chóng nhường đường thành một lối đi.

Đúng lúc này, Lưu Phong bước ra khỏi câu lạc bộ boxing.

“Tránh ra.” Người cảnh sát trung niên đi tới đối mặt với Lưu Phong, thô lỗ mắng.

Ồ!

Lưu Phong trợn mắt nhìn viên cảnh sát trung niên, bước sang một bên.

Tuy nhiên, vì hai bên đều có người đứng nên cho dù Lưu Phong có nhường một bước thì lối đi bên cạnh cũng chỉ đủ cho một người đi qua.

Bên cạnh viên cảnh sát trung niên còn có một viên cảnh sát trẻ tuổi, bốn người phía sau cũng kề vai sát cánh, hiển nhiên không gian vẫn có chút chật hẹp.

"Tránh xa ra."

Người cảnh sát trung niên nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, không kiên nhẫn nói: "Cậu bị điếc hay bị ngu hả? Cút đi!"

Lưu Phong hơi nhướng mày, cuối cùng nhìn về phía viên cảnh sát trước mặt: "Anh đang nói chuyện với tôi à?"

"Đúng, tôi chính là đang nói chuyện với cậu, cút!"


Người cảnh sát trung niên vẻ mặt sầm xuống hét lên: "Đừng để tôi nói cậu cút đi lần thứ ba, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Lúc này, Dương Thi Văn bước ra khỏi câu lạc bộ boxing, Dương đại tiểu thư giống như một con phượng hoàng nhỏ đầy kiêu hãnh, hất cái cằm nhọn nói: "Cảnh sát là đầy tớ của nhân dân. Nhân dân đã trao cho các anh quyền thực thi pháp luật, chứ không phải bảo các anh ngược lại bắt nạt người khác, anh là ở phân cục nào?”

"Tôi ở phân cục nào thì liên quan gì đến một cô bé như cô?"

Khi người cảnh sát trung niên nhìn thấy Dương Thi Văn, đôi mắt ông ta thoáng quét qua, nhưng ông ta vẫn cứng giọng nói: "Bây giờ tôi muốn đi vào bắt giữ hung thủ Lưu Phong, vì vậy các người cút ra xa cho tôi."

Adv

"Bắt hung thủ Lưu Phong?"

Lưu Phong và Dương Thi Văn đồng thanh lặp lại.

Lúc này, các sinh viên xung quanh cũng đều sửng sốt, chuyện gì đây? Chẳng lẽ Lưu Phong đã đánh bị thương nặng người bên trong? .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

"Anh nói hung thủ Lưu Phong, sao Lưu Phong lại là hung thủ?" Lưu Phong hỏi.

"Hắn thế nào cậu không cần quản, đúng rồi, tiểu tử cậu là ai?" Người cảnh sát trung niên nhìn chằm chằm Lưu Phong, ánh mắt càng ngày càng tà ác.

Lưu Phong cười nói: "Tôi là Lưu Phong, Lưu trong họ Lưu, Phong trong phong lưu, chỉ là tôi không biết tôi có phải là hung thủ mà anh nói hay không."

"Chính là cậu!"

Ánh mắt của người cảnh sát trung niên lóe lên dữ tợn, ông ta không chút do dự rút còng tay ra: “Bây giờ hãy đi với tôi một chuyến đi.”

Vừa nói, ông ta vừa giơ tay chuẩn bị còng Lưu Phong lại.

Nhưng Lưu Phong lật cổ tay, rút tay ra khỏi chiếc còng, “Đi cùng anh cũng không sao, nhưng còng tay thì thôi chứ nhỉ?"

"Này, sao lại đi theo ông ta?" Dương Thi Văn tiến lên một bước và chặn Lưu Phong lại phía sau cô. "Cảnh sát các anh phải đưa nói bằng chứng, nói thực tế, các anh dựa vào đâu mà bắt anh ta?"

Adv


"Đúng vậy, các anh dựa vào đâu mà bắt anh ấy?" Lại một giọng nữ xinh đẹp vang lên, là Bành Giai Kỳ cũng chạy ra ngoài.

"Đúng vậy, các anh là cảnh sát, dựa vào đâu mà bắt anh ấy?"

"Có bằng chứng gì cho thấy Lưu Phong là hung thủ không?"

"Cảnh sát các anh nói đi chứ!"

Toàn bộ sinh viên có mặt ở đó, dẫn đầu là hai người đẹp, lần lượt chất vấn.

Trò đùa, anh là cảnh sát thì sao, cảnh sát cũng phải nói đạo lý chứ?

"Haha! Các người biết Lục Hạo chứ?"

Người cảnh sát trung niên nhìn chằm chằm vào Lưu Phong như một con rắn độc, "Hôm qua cậu đã đánh bị thương Lục Hạo ở nơi công cộng, có rất nhiều người chứng kiến."

Ồ!

Lưu Phong ồ lên một tiếng, rất bình tĩnh nói: “Đánh thì cũng đánh rồi, vốn dĩ tôi cũng không muốn thừa nhận, nếu là vì chuyện này thì tôi đi cùng anh là được, dù sao chỉ dựa vào chuyện này, các anh cũng không làm gì được tôi!”

"Không làm gì được cậu?”

"Lưu Phong, cậu đã làm trọng thương người bị hại, đừng mong có người có thể cứu được cậu."

"Lên xe đi!"

Mấy cảnh sát đẩy các sinh viên xung quanh sang một bên và bao vây Lưu Phong.


Lưu Phong vẫn cười, bình tĩnh nói: “Một tiếng nữa, nhiều nhất là một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Câu này giống như nói cho mấy cảnh sát đó nghe, cũng giống như nói cho các sinh viên đó nghe, lại giống như lẩm bẩm tự nói.

Lưu Phong lên xe cảnh sát, Dương Thi Văn cũng đi theo, trước khi cảnh sát kịp ngồi bên cạnh Lưu Phong, cô đã lên xe ngồi cùng Lưu Phong.

"Lưu Phong, tôi đi cùng anh."

Binh!

Cho dù Lưu Phong có đồng ý hay không, Dương Thi Văn cũng đã dùng tay đóng cửa xe lại.

Lưu Phong cười nói: "Thật ra cũng không cần thiết, tôi lát nữa cô nhìn thấy một vài việc, sẽ để lại bóng đen trong lòng.”

Xì!

Dương Thi Văn bĩu môi không đồng tình, dù nữ thần chỉ làm một cử chỉ nhỏ như vậy, cô vẫn có thể toát ra một vẻ đẹp kinh ngạc khó tả.

Đúng lúc này, một cảnh sát trẻ ngồi bên phải Lưu Phong, khi nhìn thấy cách Dương Thi Văn bĩu môi, trong mắt anh ta hiện lên một tia dục vọng khó có thể nhận ra.

Dưới ánh mắt của rất nhiều sinh viên, ba chiếc xe cảnh sát đã lái ra khỏi Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải và hướng về đường vành đai.