Thang Thần Vũ vốn đang sầm mặt đột nhiên đứng thẳng lên, thân mật nói: “Thật ra, vừa rồi trong lúc huấn luyện quân sự xảy ra chuyện gì, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện này thực sự không trách Lưu Phong và các cô. Nhưng tôi là Trưởng ban giáo vụ, cô phải hiểu cho chức trách của tôi, vừa rồi tôi là muốn doạ mọi người thôi.”
Nghe những lời Thang Thần Vũ nói, Bành Giai Kỳ trợn mắt lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ không thể tin được.
"Ồ! Hiểu lầm à! Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì bỏ đi." Đại tiểu thư Dương Thi Văn này cũng không tiếp tục ức hiếp người khác, xua tay ra hiệu bọn họ có thể rời đi.
Thang Thần Vũ giống như được ân xá, mỉm cười quay người rời đi.
Nhưng vừa bước được một bước, cô đã nghe thấy câu hỏi của Lưu Phong.
"Chị Thang, Đỗ Lâu là em ruột của chị à?" Lưu Phong hỏi.
Đường Thần Vũ theo bản năng trả lời: "Không phải, nó là cháu của tôi, con trai chị cả tôi... Ơ!"
Ồ!
Lưu Phong ồ lên một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Thang Thần Vũ lúc này cảm giác như mình sắp ngã xuống, cô thậm chí không biết mình đã bước đi như thế nào, vội vàng chạy ra ngoài.
"Lưu Phong, làm sao anh biết người phụ nữ này có quan hệ với Đỗ Lâu?"
"Đúng vậy, Lưu Phong, sao anh lại nhìn ra được?"
Dương Thi Văn và Bành Giai Kỳ đều rất tò mò.
Lưu Phong cười nói: "Đoán thôi, hai cô không phát hiện ra à, cái cô Thang Thần Vũ này thực ra nhìn rất giống tên Đỗ Lâu đó, cho nên tôi cố ý lừa cô ta một câu.”
Phụt!
Cả hai người đẹp đều bị Lưu Phong chọc cho bật cười.
Sau khi Dương Thi Văn và Bành Giai Kỳ cùng nhau đối mặt với Thang Thần Vũ, mối quan hệ giữa hai siêu mỹ nữ trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, càng trò chuyện thì càng trở nên ăn ý.
"Thi Văn, tôi xin mạo muội hỏi, Lưu Phong là bạn trai của cô à?" Bành Giai Kỳ thẳng thắn hỏi.
Dương Thi Văn ưỡn bộ ngực đầy đặn nói: "Đương nhiên không phải, tên vô lại này chỉ là vệ sĩ riêng của tôi thôi, nếu cô thích thì có thể tùy ý sử dụng."
"Ồ! Nếu tôi thật sự lấy đi thì cô đừng ghen đấy nhé!"
"Xì! Người ta mà thèm ghen à, nhưng... anh ta phải theo sát bảo vệ tôi, chỉ sợ cô không có cơ hội ra tay thôi."
…
Cuộc huấn luyện quân sự kéo dài một tuần, sinh viên khoa tiếng Trung trải qua cũng không mấy khó khăn, bởi vì hai vị giáo quan mỗi ngày đều giống như những con tôm gầy gò, cường độ huấn luyện thấp đến mức đáng thương.
Một tuần sau, toàn thể học sinh lớp 2 khoa Tiếng Trung lại tổ chức họp lớp lần nữa, lần này để lựa chọn cán bộ lớp.
Dương Thi Văn chính là một thiên kim tiểu thư, hơn nữa từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của bố mình, rất có tài lãnh đạo, đã chuẩn bị bài phát biểu từ sớm và đang chuẩn bị tham gia tranh cử cán bộ lớp.
Nhưng ngay trước khi buổi họp lớp bắt đầu, Lưu Phong nhận được một email.
Sau khi đọc nội dung email, Lưu Phong nói: "Thi Văn, chúc cô tranh cử thành công, anh Phong tôi bị đau bụng…”
Lời còn chưa dứt, Lưu Phong đã chạy ra khỏi lớp.
Hừ!
Dương Thi Văn bĩu môi, cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Dương đại tiểu thư không biết rằng Lưu Phong đã nhận được email từ Phỉ Đao Giáp, tổng giám đốc Công ty Gossa của Hàn Quốc. Điện thoại nhận được email đương nhiên là của Lee Dong Gu.
Nội dung email rất đơn giản, chỉ có hai câu: "Hãy đến phòng 1201 khách sạn Bốn mùa Phong Hoa, tôi đã đến Hoa Hạ rồi. Tôn gia đã đồng ý hợp tác với chúng ta, từ nay hai người sẽ phụ trách việc bên này.”
"Hai người các cậu, một người là Lee Dong Gu, một người nữa chắc là cái tên đang theo dõi anh Bạch Hồ!" Sau khi ra ngoài trường học, Lưu Phong cười lạnh một tiếng, sau đó đón một chiếc taxi, nhanh chóng đến địa điểm chỉ định.
Khách sạn Bốn mùa Phong Hoa là tài sản của Tôn gia Đông Hải, phòng 1201 là phòng tổng thống lớn.
Lúc này, trong phòng khách của phòng, một người chú trung niên gần năm mươi tuổi và một oppa Hàn Quốc khoảng ba mươi tuổi đang ngồi đối diện nhau.
Phía sau hai người có mấy vệ sĩ vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng lưng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
"Anh Phỉ, anh đích thân đến đây, Tôn gia tôi xin nhiệt liệt chào mừng." Người chú trung niên gần năm mươi tuổi lên tiếng trước: "Hy vọng lần hợp tác này có thể..."
Rất rõ ràng, người ngồi đối diện với ông chú trung niên chính là Phỉ Đao Giáp.
Anh Phỉ này dường như có một tính cách đặc biệt, anh ta lạnh lùng ngắt lời đối phương, "Tôn Kiến Nghiệp, tôi không thích sự lịch sự đạo đức giả của người Hoa Hoạ các ông, chúng ta nói thẳng vào việc chính là được rồi."
Tôn Kiến Nghiệp sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng đối phương là tổng giám đốc Công ty Gossa, lại giàu có quyền thế nên Tôn Kiến Nghiệp đành chịu đựng.
"Được được, vậy chúng ta nói chuyện chính, lần hợp tác này..."
"Lần hợp tác này sẽ do chúng tôi chỉ đạo, Tôn gia các ông chỉ cần toàn lực phối hợp là được." Phỉ Đao Giáp lại ngắt lời Tôn Kiến Nghiệp, mặt không biểu cảm nói: "Chỉ cần loại bỏ nhà họ Dương, đến lúc đó, tài sản của nhà họ Dương ở Hoa Hạ, các ông có thể lấy 50%.”
Bị Phỉ Đao Giáp ngắt lời hai lần, Tôn Kiến Nghiệp đã rất khó chịu, nhưng khi nghe được nhận 50% tài sản của nhà họ Dương, gia chủ Tôn gia lập tức lại cười lớn.
"Nói hay lắm, không biết anh Phỉ muốn Tôn gia chúng tôi phối hợp như thế nào?"
"Gia tộc các ông là xã hội đen, giỏi nhất làm mấy chuyện bẩn thỉu, nhắm vào nhà họ Dương, các ông muốn làm như nào thì làm!"
Vị Tổng giám đốc không cùng xã hội này thực sự rất không khách sáo, nói thẳng đến mức mặt Tôn Kiến Nghiệp trắng bệch.
Phỉ Đao Giáp tiếp tục nói: "Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một chỗ ẩn nấp, loại như nhà máy bỏ hoang là tốt nhất."
"Anh Phỉ, anh muốn nhà máy bỏ hoang để làm gì?" Tôn Kiến Nghiệp hỏi.
Hehe!
Phỉ Đao Giáp cười lạnh nói: "Dương Đỉnh không dễ đối phó, không thể cho ông ta một chút cơ hội nào, tôi đã mời một nhóm lính đánh thuê nhỏ đến Hoa Hạ, cần nhà máy để ổn định họ. Chỉ cần thời cơ chín muồi, nhất định phải một đòn giết chết.”
"Cái này!"
Tôn Kiến Nghiệp suy nghĩ một lúc.
Kẹt!
Đúng lúc này, cửa phòng tổng thống được mở ra từ bên ngoài.
"Hoa Hạ là khu vực cấm lính đánh thuê quốc tế, lại mời lính đánh thuê đến, Phỉ Đao Giáp anh có phải bị ngu không?”
Đây là giọng nói của Lưu Phong, phòng tổng thống rất rộng, người ngồi trong phòng khách không lập tức nhìn thấy hắn.
Khi Lưu Phong đi qua cửa vào phòng khách, Tôn Kiến Nghiệp và Phỉ Đao Giáp đều đứng dậy. Các vệ sĩ phía sau hai người đều sờ thắt lưng, chuẩn bị rút súng.