“Mỹ Thanh, tôi cần em, tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với em cả đời, để em được làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
La Vĩnh Ba thổ lộ một cách thuần thục, rõ ràng trôi chảy, không có một từ dư thừa nào.
Gương mặt Đỗ Mỹ Thanh không có cảm xúc gì, nói: “Thưa anh, nếu anh không cần gì thì tôi sẽ đi phục vụ những hành khách khác.”
Đỗ Mỹ Thanh nói xong thì đi về phía khoang phổ thông.
Nhìn Đỗ Mỹ Thanh thờ ơ rời đi, trong mắt La Vĩnh Ba lóe lên một tia độc ác.
Lúc máy bay hạ cánh đến tỉnh Đông Nam đã là bảy giờ tối, sau khi La Vĩnh Ba xuống máy bay thì đầu tiên là liên liên hệ với anh em tốt của mình, rồi nhìn chằm chằm lối ra của nhân viên đợi Đỗ Mỹ Thanh ởi ra.
“Vĩnh Ba, loại tiếp viên hàng không nào mà còn có thể làm cho cậu thấy hứng thú vậy?”
Trác Chí Cương lái một chiếc xe Benz màu đen dừng ở bãi đỗ xe, đưa đầu nhìn lối ra của nhân viên cách đó không xa.
“Ha ha...Tuyệt đối là cực phẩm. Người anh em, tôi nói cậu nghe, tôi đã chơi rất nhiều phụ nữ rồi, cô gái này xem ra vẫn chưa bị hái.” La Vĩnh Ba mắt không chớp nhìn chằm chằm lối đi của nhân viên, không xoay đầu lại.
Trác Chí Cương vừa nghe vậy thì lại nổi hứng thú, nhưng chưa được bao lâu đã dập tắt.
Cách đây không lâu bị Lâm Phi Vũ đánh một trận nên anh ta cũng không dám gây chuyện.
Bây giờ vết thương trên mặt vẫn còn chưa bình phục hoàn toàn. Người khác hỏi việc này thì anh ta chỉ nói lấp lửng do phụ nữ cào bị thương.
“Cậu đã điều tra rõ hoàn cảnh của người phụ nữ này chưa? Đừng để xảy ra chuyện gì đấy.” Trong lòng Trác Chí Cương vẫn còn sợ hãi bèn hỏi.
“Một tiếp viên hàng không thì có bối cảnh gì được chứ? Có bối cảnh thì còn làm nhân viên phục vụ à?” La Vĩnh Ba không mảy may để ý, thời nay chỉ cần có một chút bối cảnh, người có chút tiền thì người ta còn làm việc ư?
Đặc biệt là ngành dịch vụ, mỗi ngày đều phải tỏ ra thân thiện với bất cứ loại người nào đứng trước mặt mình.
Lúc bình thường Đỗ Mỹ Thanh còn không thèm để ý đến bản mặt của anh ta, ở trên máy bay cũng phải cười nói chuyện với anh ta đó thôi.
“Cũng đúng." Trác Chí Cương khẽ gật đầu.
“Chí Cương, hôm nay sao lá gan của cậu nh ỏ thế?” La Vĩnh Ba đặt câu hỏi.
“Không có gì, dạo này tôi nghĩ thông rồi, thành thật mà sống thôi.” Trác Chí Cương không muốn nói nhiều, dù sao chuyện Lâm Phi Vũ có nói ra thì cũng không ai tin.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. “Ra rồi” La Vĩnh Ba chợt vui mừng lên tiếng.
Trác Chí Cương nghe thấy thì cũng cúi người qua nhìn, chỉ thấy hai cô gái năm tay nhau đi ra, Trác Chí Cương hỏi: “Là hai người kia hả? Cũng đẹp đấy, cậu nhìn trúng người nào thế?”
“Thu phũ xXong một người thì mới có cơ hội thu phục người khác, tôi chuẩn bị thu phục cô gái bên trái.” La Vĩnh Ba chỉ vào Đỗ Mỹ Thanh.
Đột nhiên La Vĩnh Ba cảm thấy nói như vậy không đúng lắm, có thịt thì mọi người cùng ăn, ăn một mình thì không hay lắm, sau đó anh ta bổ sung thêm: “Chí Cương, cậu thấy cô gái bên phải thế nào? Chúng ta cùng lên nhé?”
Trác Chí Cương thấy không hứng thú lắm, từ chối nói: “Dạo này tôi miễn dịch với phụ nữ, không có hứng thú lắm.”
Chủ yếu là vết thương trên cơ thể và tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn, nên tâm trí vẫn không đặt ở phương diện này.
La Vĩnh Ba mỉm cười không nói gì, anh ta nhìn Đỗ Mỹ Thanh và Chử Tiểu Vũ lên xe xong thì thúc giục Trác Chí Cương lái xe đuổi theo.
“Trước tiên chụp một tấm ảnh, đỡ một lúc sau đèn xanh đèn đỏ lại mất dấu." La Vĩnh Ba nhìn mặt sau của taxi, giơ điện thoại lên chụp lại biển số xe.
“Yên tâm, khả năng lái xe của tôi không kém tài xế taxi đâu.” Trác Chí Cương nhìn La Vĩnh Ba rồi vừa cười vừa nói.
“Thế thì tốt.” La Vĩnh Ba thỏa mãn gật đầu.
“Tôi nói này cậu chủ La, ở Tây Nam thì cậu cũng là người có máu mặt, vì một người phụ nữ mà chạy đến đây có phải hơi hạ thấp mình rồi không?”
Trác Chí Cương không hiểu hành động cợt nhả của La Vĩnh Ba lắm, nói dễ nghe là mất điểm, nói khó nghe hơn là không biết xấu hổ.
“Ha ha... Theo đuổi phụ nữ phải nắm vững mấy yếu tố, trường kì kháng chiến, theo sát bên cạnh, lời ngon tiếng ngọt.” La Vĩnh Ba cười ha ha một tiếng, theo đuổi phụ nữ thì cần gì mặt mũi chứ?
Trước kia không phải anh ta chưa từng theo đuổi kiểu người như Đỗ Mỹ Thanh, cuối cùng thì không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Phụ nữ kiểu này nếu thấy mình có tiền thì sẽ cố ý lạt mềm buộc chặt, muốn chiếm cứ vị trí quan trọng. La Vĩnh Ba lại thích chơi với những người phụ nữ như vậy, thỏa mãn lòng hư vinh của họ.
Trác Chí Cương cười một tiếng mà không trả lời.
Theo xe taxi một đoạn thì từ từ đi vào đường lớn nội thành, Trác Chí Cương không nhanh không chậm lái theo sau.
Đỗ Mỹ Thanh và Chử Tiểu Vũ không ở cùng một chỗ, Đỗ Mỹ Thanh đến dưới bãi đỗ xe chung cư.
Thấy Đỗ Mỹ Thanh xuống xe, La Vĩnh Ba lộ ra nụ cười như ý!