Liêu Khải cầm lấy chiếc điện thoại đã cúp máy, ngã ngồi xuống đất, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc.
Tuy rằng Trác Minh Hồng yêu cầu ông ta buông bỏ công việc, dành thời gian cho cha mình, nhưng thực ra chính là đang loại trừ ông ta ra bên ngoài.
Liêu Khải đau đớn như cha mẹ đã mất, vô cùng ân hận, câu nói của Trác Minh Hồng cứ quanh quẩn trong đầu ông ta: Lâm Phi Vũ là người không thể chọc vào.
Với tư cách là bí thư tỉnh Đông Nam, Trác Minh Hồng nói những lời này khiến người khác khó thở đến mức nào chứ.
Liêu Khải ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không biết rằng điện thoại của mình đã rơi xuống.
Sau khi Trác Minh Hồng nói chuyện điện thoại với Liêu Khải xong, ông ta muốn gọi điện cho Trương Hoàn, bỗng nhiên trong lòng ông ta, địa vị của Trương Hoàn trở nên rất quan trọng.
Không ngờ Trương Hoàn còn có quan hệ họ hàng với ông Chu, mấu chốt là ông ta còn có một người sư thúc tuyệt vời như vậy, chính ông ta cũng không biết rằng mối quan hệ của mình lại tuyệt vời như thế.
Trác Minh Hồng vừa kết nối điện thoại xong, Trương Hoàn đã khách sáo nói: “Bí thư Trác, chuyện này tôi không làm chủ được, cha tôi không đồng ý.”
Trác Minh Hồng nghe xong vội vàng nói: “Đồng chí Trương Hoàn, đồng chí làm rất đúng. Chuyện của người lớn cứ để người lớn quyết định, phận làm con cháu không nên quyết định thay.”
Trương Hoàn nghe xong mà bối rối.
Đây không phải là gọi điện để khởi binh hỏi tội ư?
Trương Hoàn còn chưa kịp mở miệng, Trác Minh Hồng đã nói tiếp: “Đồng chí Trương Hoàn, đồng chí cứ an tâm làm tốt công việc của mình, sau này có nhiệm vụ quan trọng giao cho đồng chí, tôi cũng sẽ yên tâm hơn.”
Trương Hoàn lại bối rối, giao nhiệm vụ quan trọng cho mình ư?
Xét theo giọng điệu của Trác Minh Hồng, có vẻ như ông ta không phải gọi đến để khởi binh hỏi tội, mà đến để bày tỏ ý tốt?
“Bí thư Trác, nói vậy là có ý gì?” Trương Hoàn lúng túng hỏi.
“Đồng chí Trương Hoàn, năng lực của đồng chí đã được mọi người công nhận, tôi không cần phải nói thêm gì nữa, đồng chí rất giỏi.” Trác Minh Hồng không nói được nhiều, chỉ có thể giả vờ khen ngợi Trương Hoàn.
Sau khi Trương Hoàn cúp điện thoại mà vẫn chẳng hiểu gì.
Sự việc quả thực quá khó tin, vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận lời phê bình của Trác Minh Hồng, nhưng không ngờ không thấy phê bình gì, ngược lại còn nhận được một tràng khen ngợi.
Sau khi Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy trở lại công ty, Lâm Phi Vũ tiếp tục làm cá cảnh lười biếng cho đến khi tan làm, bắt xe buýt về nhà.
Cuộc sống hàng ngày đều như vậy, buổi tối về nấu ăn cùng Đỗ Mỹ Thanh.
Những ngày tháng buồn tẻ nhưng trọn vẹn, Lâm Phi Vũ rất thích cảm giác này.
Liên tiếp ba ngày trôi qua, hôm đó là thứ bảy, Lâm Phi Vũ ở nhà tu luyện.
Chợt điện thoại di động vang lên, Lâm Phi Vũ thấy người gọi là Lý Đạo Minh.
“Sư phụ.”
Sau khi điện thoại được kết nối, Lý Đạo Minh vội vàng hét lên.
“Có chuyện gì?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Sư phụ, xin hãy giúp đỡ, tôi vừa mới đột phá lên hoá kính, cảnh giới vẫn chưa ổn định, cho nên không thể ra tay.” Lý Đạo Minh nói với giọng cầu xin.
“Cụ thể là chuyện gì?” Lâm Phi Vũ cau mày hỏi.
“Có người ở Việt quốc đã bắt cóc một thương nhân giàu có của Hạ quốc của chúng ta. Bởi vì tỉnh Đông Nam của chúng ta tương đối gần với Việt quốc, đệ tử của tôi là Chu Bỉnh nhận được nhiệm vụ đã dẫn người đi giải cứu rồi. Vừa nãy Chu Bỉnh gọi điện cho tôi, nói là bên Việt quốc có tu luyện giả, suýt nữa nó đã thua trong tay người khác nên tôi mới xin sư phụ giúp đỡ.”
Lý Đạo Minh kể cho Lâm Phi Vũ nghe mọi chuyện.
Chu Bỉnh với tư cách là người của bộ phận đặc biệt của Hạ quốc, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với những chuyện thế này.
Đối với loại chuyện này, dựa vào cảnh sát của Việt quốc là không được, bọn họ cũng ỡm ờ, không từ chối cũng không kiên quyết, dù sao vụ bắt cóc cũng nằm ở nơi không ai quản lý.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ một lát, bởi vì hôm nay là ngày thứ bảy nên anh mới trả lời: “Được, ông gọi người đưa tôi qua đó đi.”
“Vâng, sư phụ, tôi sẽ phái người tới đón sư phụ, để họ sắp xếp ngài đến đó.” Lý Đạo Minh nói.
Không lâu sau, Lý Đạo Minh cử người đến đón Lâm Phi Vũ, đồng thời sắp xếp việc đưa Lâm Phi Vũ đến Việt quốc.