Liêu Khải cầm điện thoại bị cúp, ngẩn người hồi lâu.
“Sao vậy? Bị từ chối rồi phải không?” Hạ Chính Dương nhìn thấy vẻ mặt của Liêu Khải, trong lòng đã đoán được phần nào.
Liêu Khải gật đầu nói: “Trương Hoàn thẳng thừng từ chối rồi, ông ta nói sư thúc của ông ta đã nói những lời đó, thì sẽ không mời sư thúc giúp đỡ nữa”
Lúc nói những lời này trong lòng Liêu Khải rất hối hận, bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội để cứu cha của mình.
Hạ Chính Dương thở dài, nói: “Vậy thì chẳng còn cách nào khác, người có thể cứu cha anh chỉ có thể là cậu ấy thôi.”
“Chú Hạ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chú có cách gì để cháu mời cậu ấy không?” Liêu Khải nóng lòng nắm lấy cánh tay Hạ Chính Dương cầu xin.
Nếu biết trước như vậy, hà tất lúc đầu lại coi thường người khác chứ.
Con người dù ở bất cứ vị trí nào cũng cần phải giữ một trái tim giản dị, địa vị càng cao, thì càng phải hòa nhã. Đối xử với bất cứ ai cũng không được có ý coi thường, nhất là người có thân phận như Liêu Khải, cần phải đối xử bình đẳng, như vậy mới xứng đáng với thân phận của ông ta.
Rất rõ ràng, đạo đức của Liêu Khải không thích hợp.
Cho dù không tin bác sĩ trẻ tuổi như vậy thì cũng không được nói quá tuyệt tình, khéo léo là được, như vậy vẫn có cơ hội để cứu vấn, hai bên đều có thể diện.
Chuyện này là do một tay ông ta gây ra, Hạ Chính Dương làm gì có cách nào, ông ta cười khổ: “Anh đề cao tôi quá.”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Hạ Chính Dương vô cùng hối hận.
Người càng đạt đến trình độ cực cao thì lại càng dễ dàng phạm sai lầm, ông ta không tin với địa vị của nhà mình mà không thể mời được một bác sĩ đông y nhỏ nhoi?
Đứng trước mặt Hạ Chính Dương, Liêu Khải ngoài mặt không nói gì nhưng suy nghĩ đã bắt đầu lung lay.
Cứng rắn chắc chăn là không được, dù sao thì Lâm Phi Vũ cũng là sư thúc của Trương Hoàn, Trương Hoàn coi trọng anh như vậy, nếu ông ta mà cứng rắn thì sẽ ép Trương Hoàn cá chết lưới rách.
Đây là Liễu Thành, mọi thứ do Trương Hoàn quyết định, mặc dù chức vụ của ông ta cao hơn Trương Hoàn nhưng vẫn không quản được ông ta, bắt buộc phải lên kế hoạch lâu dài.
Hạ Chính Dương nán lại bệnh viện một lúc rồi rời đi, Liêu Khải bắt đầu nghĩ cách tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ông ta không thể thẳng thừng chèn ép Trương Hoàn, vậy thì phải tìm người có thể chèn ép Trương Hoàn.
Chức vụ của Liêu Khải vốn rất cao, hơn nữa cha ông ta ông lớn một phương đã rút về, đương nhiên khỏi phải nói đến quan hệ giao thiệp.
Liêu Khải trực tiếp gọi điện thoại cho ông lớn đứng đầu tỉnh Đông Nam, bí thư Trác Minh Hồng.
“Bí thư Trác, chào ông.” Liêu Khải cung kính nói.
“Đồng chí Liêu Khải, có chuyện gì sao? Sức khỏe cha anh thế nào rồi? Ông ấy là lãnh đạo cũ, chúng tôi đều rất quan tâm” Trác Minh Hồng khách sáo nói.
Liêu Đông Thanh là lãnh đạo cũ của Trác Minh Hồng, Trác Minh Hồng rất lo lắng cho sức khỏe của ông ta.
“Vẫn như cũ, hôm nay tôi gọi điện thoại để nhờ bí thư Trác giúp một việc nhỏ.” Liêu Khải khéo léo nói thành việc nhỏ.
Trong mắt ông ta, Trác Minh Hồng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, chắc chắn Trương Hoàn không dám làm trái lời.
“Đồng chí Liêu Khải, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Trác Minh Hồng cười nói.
“Bí thư Trác, chuyện là thế này, tôi gặp được một bác sĩ đông y có thể chữa bệnh cho cha của tôi. Nhưng tôi lại có xích mích nhỏ với cậu ta, tôi lại không thể trực tiếp mời cậu ta giúp đỡ, còn bí thư Trương ở Liễu Thành vừa hay là sư điệt của cậu †a, vì vậy tôi muốn nhờ bí thư Trác gọi điện thoại cho Trương Hoàn.”
Liêu Khải nói “chuyện nhỏ” mà mình muốn nhờ vả.
Nghe vậy, Trác Minh Hồng cũng không có ý kiến gì, điều này đúng là chuyện nhỏ, sau khi so sánh, sức khỏe của lãnh đạo cũ vẫn quan trọng hơn.
“Được, vì sức khỏe của lãnh đạo cũ, đây là điều tôi nên làm” Trác Minh Hồng trực tiếp đồng ý.
“Vậy thì làm phiền bí thư Trác, vô cùng cảm ơn, bí thư Trác bận rộn, tôi không làm phiền ông làm việc nữa” Liêu Khải khách sáo cảm ơn.
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Trương Hoàn.”
Liêu Khải hài lòng nhét điện thoại vào túi, lần này Trương Hoàn không thể từ chối nữa đúng không?
Có Trác Minh Hồng ra mặt, cho dù Trương Hoàn không giúp đỡ thì cũng sẽ không tham gia vào, đến lúc đó một bác sĩ đông y nhỏ bé, mình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn đến đây chữa bệnh sao?