“Nhược Hy, đừng quá khách sáo, mau vào đi, cô và Phi Vũ cùng gọi tôi là sư huynh là được.” Trương Hoành Bác hiển nhiên đã hiểu lầm quan hệ của hai người.
Vu Nhược Hy: (©o©)...
Trương Hoành Bác dẫn hai người vào trong nhà, vợ của Trương Hoành Bác là Phạm Thải Kỳ đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra, nhìn Lâm Phi Vũ vui mừng nói: "Phi Vũ, tới rồi à.”
“Chị dâu.” Lâm Phi Vũ gọi một tiếng.
Vu Nhược Hy xấu hổ muốn chết, bây giờ cô rất hối hận, đúng như lời Lâm Phi Vũ đã nói, thật sự rất xấu hổ.
Trương Hoành Bác dẫn vợ đến giới thiệu Vu Nhược Hy, Phạm Thải Kỳ cười híp mắt nhìn Vu Nhược Hy, còn kéo tay cô nói: "Nhược Hy, sau này đừng mang theo đồ tới nữa nhé.”
“Vâng.” Vu Nhược Hy đỏ mặt gật đầu.
Cô thật sự không biết xưng hô với hai vợ chồng Trương Hoành Bác như thế nào cho tốt, cũng không thể theo Lâm Phi Vũ gọi sư huynh và chị dâu được đúng không?
Hai người không có quan hệ gì với nhau, cô thật sự không thể nói được hai chữ “Sư huynh” được.
Trương Hoành Bác nhiệt tình tiếp đãi Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy, trong khi Vu Nhược Hy ngồi bất an trong phòng khách.
“Đợi lát nữa Trương Hoàn sẽ về ăn cơm, thằng bé có chút chuyện muốn làm phiền sư đệ, nó cầu xin tôi hai ngày tôi mới đồng ý đó.” Trương Hoành Bác có chút áy náy nhìn Lâm Phi Vũ nói.
Đối với người ở độ tuổi này của Trương Hoành Bác mà nói, bảo ông ấy cầu xin người ta chẳng khác gì tự làm xấu mặt mình, hơn nữa còn cầu xin chính chưởng môn sư đệ của mình.
“Sư huynh, người một nhà không nói hai tiếng, chuyện của sư huynh cũng chính là chuyện của sư đệ, trừ phi sư huynh không xem sư đệ là người nhà.”
Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoành Bác đang xấu hổ, nghiêm túc nói.
Từ nhỏ anh đã được sư phụ nuôi dưỡng, phải nhờ vào sự chăm sóc của sư phụ và các sư huynh, ở trong lòng Lâm Phi Vũ, bọn họ đều là người nhà của anh.
“Được, sau này sư huynh có việc tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng như hôm nay, sẽ trực tiếp gọi điện thoại nói cho sư đệ biết.” Trương Hoành Bác nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Lâm Phi Vũ, gật đầu thật mạnh.
Vu Nhược Hy ở cạnh nghe hai người nói chuyện, cô không hiểu rõ quan hệ sư môn này, nhưng từ trong mắt Lâm Phi Vũ, cô có thể thấy được tấm lòng chân thành tha thiết.
Hơn nữa Trương Hoành Bác cũng vô cùng quan tâm Lâm Phi Vũ, mối quan hệ giữa hai người là điều mà người ngoài không thể hiểu được.
“Sư huynh, Trương Hoàn muốn nhờ sư đệ chuyện gì thế?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Để nó tự nói với sư đệ đi.” Trương Hoành Bác cười nói, sau đó thúc giục Vu Nhược Hy ăn hoa quả.
Vu Nhược Hy bưng một ly trà đặt bên miệng, đôi mắt to dò xét Lâm Phi Vũ.
Cái tên Trương Hoàn vừa rồi Lâm Phi Vũ nói, Vu Nhược Hy cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô luôn cảm giác như mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.
Mấy người trò chuyện một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Trương Hoàn mở cửa đi vào.
Nói chính xác thì hôm nay là Trương Hoàn mời Lâm Phi Vũ tới ăn cơm, ông ta có việc muốn nhờ sư thúc giúp.
“Cha, sư thúc.” Trương Hoàn đi vào, cung kính chào hỏi.
Sau đó nhìn về phía Vu Nhược Hy, ông ta đang chuẩn bị mở miệng thì Trương Hoành Bác chỉ vào Vu Nhược Hy nói: "Đây là thúc nương của con.”
Cũng có thể gọi là sư thúc mẫu, sư thẩm.
Mặt mày Vu Nhược Hy đỏ bừng khi nghe Trương Hoành Bác nói, hôm nay tới đây thật sự xấu hổ mà.
“Thúc nương.” Trương Hoàn vội vàng gọi Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy cũng không kịp giải thích, cô nhìn Trương Hoàn kêu lên: "Bí thư Trương?”
Vừa rồi Vu Nhược Hy cảm thấy cái tên Trương Hoàn này nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Hoàn, cô mới phát hiện, thì ra Trương Hoàn này là lão đại của bộ máy quan chức Liễu Thành.
Trương Hoàn vội xua tay, nói: "Thúc nương, trong bữa cơm gia đình không nói chức vị, người là trưởng bối của tôi, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Trong ánh mắt Vu Nhược Hy lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc, cô lại một lần nữa bị Lâm Phi Vũ làm cho chấn động.