Vu Khải Đức cầm điện thoại di động sững sờ, thấy thời gian đã là mười một giờ tối nhưng ông ấy vẫn nhịn không được gọi cho Vu Nhược Hy.
“Cha...” Giọng nói lười biếng của Vu Nhược Hy vang lên từ trong điện thoại.
“Nhược Hy à, có phải là gần đây con xảy ra chuyện gì không? Hôm nay cha nhận được mấy cuộc điện thoại, đầu khen ngợi con.” Vu Khải Đức kể lại từng chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Vu Nhược Hy nghe.
Vu Nhược Hy nghe xong đương nhiên hiểu được là xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết đây đều là hiểu lầm. Ch𝙪yên 𝘁rang đọc 𝘁r𝙪yện -- T𝖱𝙪𝐌T𝖱𝑈𝓨EN.Vn --
Tạm thời cô và Lâm Phi Vũ không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào, cô nói dối: "Cha, là như vậy, một người bạn của con biết ông Lý, cho nên hôm nay con lợi dụng anh ta để mọi người hiểu lầm”
“Thì ra là thế, vậy thì cha hiểu rồi.” Vu Khải Đức hiểu ra. Bởi vì ảnh hưởng của ông Lý nên điều này đã có thể lý giải.
Sau đó Vu Khải Đức nói: 'Con cũng đừng giải thích, để bọn họ hiểu lầm đi.”
“Cha, con biết rồi” Vu Nhược Hy đáp.
“Được rồi, con ngủ đi.” Vu Khải Đức nói xong cúp điện thoại, sau khi biết rõ mọi chuyện, Vu Khải Đức mới yên tâm đi ngủ.
Mà Vu Nhược Hy cầm điện thoại di động nhưng không có cách nào ngủ được, trong lòng vẫn nghĩ đến Lâm Phi Vũ, cô Tìm ra số điện thoại của Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy rất muốn gọi tới quấy rầy anh một chút.
Nhưng nghĩ đến mình là bà chủ của anh, không thể làm như vậy được, sau đó cô buồn bực buông điện thoại di động xuống, đập chăn giống như phát điên.
“Đánh chết anh, tôi đánh chết tên lừa đảo nhà anh” Vu Nhược Hy vừa đánh vừa mắng vào chăn.
Đêm nay, rất nhiều người không ngủ được.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ vẫn đi làm như thường lệ, sáng sớm đã tới công ty làm cá cảnh lười biếng.
Mặc dù cả ngày không có việc gì làm, nhưng Lâm Phi Vũ lại rất hưởng thụ cuộc sống này, có thể tu tâm dưỡng tính, có lẽ đây chính là trải nghiệm trong thế giới phàm trần như lời sư phụ nói.
Di động của Lâm Phi Vũ vang lên, vừa nhìn là thấy sư huynh Trương Hoành Bác gọi tới.
Lâm Phi Vũ đi tới cầu thang, nhận điện thoại hỏi: "Sư huynh, sao vậy?”
"Chưởng môn sư đệ, đã lâu không liên lạc với cậu nên gọi điện hỏi xem cậu đang làm gì?" Trương Hoành Bác quan tâm hỏi.
“Sư huynh, nhắc nhở sư huynh một lần nữa, gọi sư đệ là Phi Vũ được rồi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
“Được được được, Phi Vũ tìm việc thế nào rồi?” Trương Hoành Bác hỏi.
“Sư đệ đi làm được một thời gian rồi, khá tốt.” Lâm Phi Vũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
Công việc này quả thật rất tốt, cả ngày lười biếng, trêu chọc bà chủ rồi nhận lương, điều này chẳng lẽ còn không tốt sao?
“Buổi trưa tới chỗ tôi ăn cơm đi, chị dâu cậu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon chờ cậu tới ăn cơm rồi” Trương Hoành Bác mời.
“Được, vậy lát nữa tan làm sư đệ sẽ qua.” Lâm Phi Vũ đáp. Sau khi hai người cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ nhìn thời gian đã là mười một giờ, anh định về sớm nên đi về phía phòng của Vu Nhược Hy chào cô.
“Sếp Vu, tôi ra ngoài một chuyến.” Lâm Phi Vũ đi tới nói.
Vu Nhược Hy ngẩng đầu, lông mày xinh đẹp nhướng lên, hỏi: "Anh ra ngoài sớm làm gì?”
“Ra ngoài ăn cơm với bạn.” Lâm Phi Vũ nói. “Bạn gái à?”
Vu Nhược Hy không biết tại sao mình lại hỏi ra những lời này, sau khi hỏi xong, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.
“Tôi đâu có bạn gái, là một người anh em.” Lâm Phi Vũ cười cười.
Nhận được câu trả lời của Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu tác quái nói: "Anh đi ăn cơm cùng người anh em nên không tiện dẫn theo tôi hả?"
Vu Nhược Hy cũng chỉ thuận miệng nói để che đậy sự xấu hổ trong lòng vừa rồi mà thôi.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút chờ mong Lâm Phi Vũ dẫn cô đi, như vậy có thể chứng minh mình vẫn còn một chút quan trọng trong lòng Lâm Phi Vũ.
“Cô mà đi, tôi sợ cô cảm thấy xấu hổ.” Lâm Phi Vũ cũng không nói dối.