Nhưng bây giờ thì sao?
Bộ não nhỏ bé của Đỗ Mỹ Thanh đã không còn đủ nữa, cho dù hiện tại có người đánh chết cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không tin rằng Lâm Phi Vũ chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường.
Vương Đại Đức nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng vui mừng vì sự kiên định của mình, dù sao đại sư cũng vẫn là đại sư, tất cả mọi người ở trước mặt anh đều giống như một con kiến.
Không biết vì sao trong lòng Vương Đại Đức lại bắt đầu nảy sinh một chút sùng bái mù quáng.
Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh đang quỳ gối trước mặt mình, anh biết người này, ông ta vừa mới đi ra khỏi nhà Lý Đạo Minh, là đồ đệ của Lý Đạo Minh.
"Đứng dậy đi." Lâm Phi Vũ bình thản nói.
Chu Bỉnh không dám làm trái lời Lâm Phi Vũ, ông ta cung kính đứng lên, vẫn một mực cúi đầu không dám lên tiếng.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn bốn phía, giọng điệu ôn hòa nói: "Mọi người đi ra ngoài đi, tôi nói mấy câu với ông ta."
"Được." Vương Đại Đức đứng lên, anh ta vội vàng tiếp đón mọi người đi ra ngoài, hai chân Chu Bách Hào như bị đổ đầy xi măng, không nhúc nhích được tý nào, cuối cùng vẫn là được cục trưởng Phùng và Vương Đại Đức dìu ra khỏi phòng.
"Chờ tôi ở ngoài." Lâm Phi Vũ vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Đỗ Mỹ Thanh và nói.
Đỗ Mỹ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh hỏi: "Mục đích học võ là gì?"
"Thưa sư công, bảo vệ quốc gia, vì dân trừ hại." Chu Bỉnh lớn tiếng nói.
"Tôi thấy ông rất chính trực, tôi cũng sẽ không so đo với ông về việc hôm nay, sau này ông cần chú ý nhiều hơn đến hành vi cử chỉ của mình.” Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh và nhắc nhở.
“Xin nghe sư công dạy dõ, đồ tôn tuân mệnh” Chu Bỉnh đứng thẳng người, giống như đang tiếp nhận dạy dỗ.
"Tháo ngọc bội trên cổ của ông ra và đưa nó cho tôi.' Lâm Phi Vũ chỉ vào ngọc bội trên cổ Chu Bỉnh và nói.
Chu Bỉnh không hề nghỉ ngờ anh, ông ta vội vàng tháo ngọc bội ra và cung kính đưa cho Lâm Phi Vũ.
Sau khi Lâm Phi Vũ nhận lấy, ngón tay ngưng tụ rồi chạm vào mặt trên ngọc bội, sau đó anh đưa cho Chu Bỉnh và nói: "Sắp tới ông sẽ gặp phải tai họa đổ máu, ngọc bội này đã được bày bố có thể phòng thủ, nó có thể cứu mạng ông vào thời điểm quan trọng."
Lâm Phi Vũ làm xong tất cả những điều này, anh đưa ngọc bội cho Chu Bỉnh, Chu Bỉnh nghi hoặc nhận lấy ngọc bội và nói cảm tạ: "Cảm tạ sư công."
"Người đi ra ngoài cuối cùng là bạn của tôi, Đỗ Mỹ Thanh. Ông xem xét một chút, tôi không muốn thấy người nào tiếp tục quấy rối cô ấy." Lâm Phi Vũ nhìn về phía Chu Bỉnh và căn dặn.
"Vâng, sư công." Chu Bỉnh nhanh chóng đáp lại.
Lối đi bên ngoài chật kín người, mọi người đều đang đợi Lâm Phi Vũ ở bên ngoài.
Không ai lên tiếng, ánh mắt đều dán chặt vào cửa phòng, khi nhìn thấy cửa phòng mở ra từ bên trong, mọi người đều chấn động.
Chu Bỉnh mở cửa phòng, ông ta cung kính chờ Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, sau đó mới đi theo phía sau Lâm Phi Vũ ra ngoài.
Lâm Phi Vũ nhìn xung quanh, anh nhìn về phía Đỗ Mỹ Thanh và nói: "Chúng ta trở về thôi."
Đỗ Mỹ Thanh gật đầu và đi theo Lâm Phi Vũ vào thang máy, mọi người cũng đi theo.
"Đại sư, để tôi lái xe đưa anh đi." Vương Đại Đức chạy chậm đuổi theo anh.
"Không cần, chúng tôi đi bộ." Lâm Phi Vũ xua tay từ chối, anh nhìn vào ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Đỗ Mỹ Thanh, anh tính đi dạo cùng cô ấy để tâm sự về bản thân.
"Được." Vương Đại Đức liên tục gật đầu và nhìn Lâm Phi Vũ rời đi cùng Đỗ Mỹ Thanh.
"Sếp Vương, hôm nay tôi đã mang đến rắc rối cho anh rồi." Chu Bỉnh nhìn Vương Đại Đức nói.
"Không sao, không sao đâu." Vương Đại Đức xua tay.
Chu Bỉnh nghe xong gật đầu rồi rời đi cùng Chu Bách Hào. Ở trên xe, Chu Bỉnh nhìn Chu Bách Hào và nói:
"Một cô gái tên Đỗ Mỹ Thanh làm việc cho hãng hàng không của anh, từ nay trở đi, cô ấy là bà cô của anh, dù cô ấy muốn anh làm gì, anh cũng chỉ có thể tuân theo vô điều kiện. Nếu lại có người quấy rối cô ấy thì đừng trách tôi không nói tình cảm."
Chu Bách Hào bị dọa đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn, miệng lưỡi ông ta lạnh ngắt hỏi: "Cậu... cậu ta là ai?"
"Hừ... Đây là việc anh nên hỏi sao? Anh nên cảm tạ bản thân không thật sự gây ra tổn hại gì, cũng cảm ơn ngài ấy không để anh vào mắt, nếu không hiện tại anh đã chết tám trăm lần rồi."
Chu Bỉnh hừ lạnh một tiếng, ông ta cảnh cáo Chu Bách Hào.
Lâm Phi Vũ thực sự không đặt Chu Bách Hào vào trong mắt, con trai ông ta đã bị trừng phạt và bị đánh đập đến mức trông không giống hình người, bản thân còn chưa nói hai câu đã bị Vương Đại Đức ném ra ngoài.
Vì vậy Lâm Phi Vũ không truy cứu trách nhiệm, hơn nữa sau sự việc này, Đỗ Mỹ Thanh có thể yên tâm làm việc tại hãng hàng không của ông ta, điều này sẽ có lợi cho Đỗ Mỹ Thanh, sau này cả cái hãng hàng không đấy sẽ không có ai quấy rối cô ấy nữa.
Chu Bách Hào nghe xong mà thật lâu không nói nên lời, ông ta cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Ông ta có thể không tin những gì người khác nói, nhưng ông ta tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Chu Bỉnh.
Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đang sánh vai đi trên đường, Lâm Phi Vũ chủ động nói: "Cô không có gì muốn hỏi à?"
"Quên đi, nếu cần thì anh sẽ nói, những chuyện không nên nói thì hỏi cũng vô dụng, tôi chỉ coi anh như một vệ sĩ nhỏ, như vậy tôi mới không có áp lực tâm lý."
Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu, ban đầu quả thật cô ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng đi được một lúc thì cô ấy không muốn hỏi nữa.
Tại sao phải đập vỡ cái nồi để truy hỏi đến cùng chứ? Cô ấy cảm thấy hiện tại mình ở chung với Lâm Phi Vũ rất
vui vẻ, sau khi biết một số thứ thì lại càng không thể ở chung được.
"Vậy thì cảm ơn cô Đỗ đã thông cảm. Tôi sợ cô Đỗ sẽ đòi tiền thuê nhà, tôi còn nợ cô mấy ngàn tệ lận." Lâm Phi Vũ cong miệng cười, anh trêu ghẹo nói.
"Trả tiền đây.' Đỗ Mỹ Thanh thuận thế hô lên.
"Không có, tiền lương chưa được phát." Lâm Phi Vũ dang †ay ra.
"Đánh chết anh."
Cả hai vừa đuổi vừa đánh chạy về phía nhà mình.