Sau đó anh ta khẽ liếc nhìn Lâm Phi Vũ, khóe miệng hiện lên sự khinh thường mang ý vị sâu xa.
Trước hết mặc kệ Lâm Phi Vũ như thế nào, có một người đẹp như thế này làm bạn gái thì chính là kẻ thù chung của đàn ông.
“Đúng vậy, năm tháng lẻ tám ngày.” Vu Nhược Hy nói chính xác thời gian hai người không gặp nhau đến từng ngày.
"Quả nhiên là người làm tổng giám đốc, tính toán ngày tháng chính xác như vậy. Mau ngồi xuống đi." Chu Dao nghe xong thì nhanh chóng kéo Vu Nhược Hy ngồi xuống.
Sau khi Chu Dao thấy Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy đã ngồi xuống, cô ấy ôm lấy cánh tay của Bành Tiêu Vũ, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh ta và giới thiệu: “Đây là bạn trai tớ, Bành Tiêu Vũ, vừa trở về từ nước ngoài, hiện tại anh ấy về nước để chuẩn bị gây dựng sự nghiệp của chính mình.”
Chu Dao nói xong thì cố ý liếc nhìn Lâm Phi Vũ và nói: "Nhược Hy, cậu không mau giới thiệu bạn trai của mình đi."
Vu Nhược Hy nghe thấy thế thì trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia thẹn thùng, cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng giới thiệu: “Lâm Phi Vũ, bác sĩ.”
Theo đó Lâm Phi Vũ mỉm cười, gật đầu với Chu Dao và Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ còn chủ động đứng lên bắt tay Lâm Phi Vũ, anh ta cười nói: "Bác sĩ là một nghề không tệ, không biết anh thăng chức ở bệnh viện nào?”
"Chưa thăng chức, tôi mới tốt nghiệp khoảng hai năm và mới bắt đầu đi làm." Lâm Phi Vũ thản nhiên trả lời.
Nghe anh nói vậy, Vu Nhược Hy cho Lâm Phi Vũ một cái nhìn tán thưởng.
Nói chuyện trông cũng ra dáng đấy.
"Ha ha... Cũng đúng. Cái nghề bác sĩ này càng già càng có tiếng tăm, anh vẫn còn trẻ, cứ từ từ cố gắng. Đặc biệt là trung y, cần phải trải nghiệm nhiều." Bành Tiêu Vũ cười ha hả, giọng điệu khi nói chuyện của anh ta có chút hách dịch.
"Tôi chính là bác sĩ trung y." Lâm Phi Vũ thản nhiên như thường.
"Vậy anh phải cố gắng rồi, chịu đựng chừng ba mươi hay năm mươi năm nữa thì nhất định có thể đạt được thành tựu." Bành Tiêu Vũ nói với ý tứ trêu tức nhàn nhạt.
"Tiêu Vũ, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh nói mấy chuyện này làm gì." Chu Dao thấy vậy thì khẽ đẩy Bành Tiêu Vũ.
Cô ấy cũng nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của bạn trai mình, lúc này cô ấy mới ngăn anh ta lại.
Trong mắt Chu Dao, điều kiện gia đình của Vu Nhược Hy vốn đã rất tốt, chỉ cần Lâm Phi Vũ đối xử tốt với Vu Nhược Hy thì có tiền hay không không quan trọng.
Hơn nữa, bác sĩ cũng là một nghề có địa vị xã hội rất cao.
Đôi mắt xinh đẹp của Vu Nhược Hy liếc nhìn Bành Tiêu Vũ, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Thật ra Lâm Phi Vũ không quan tâm, chẳng qua Bành Tiêu Vũ đang muốn thể hiện bản thân trước mặt người khác thôi.
"Ha ha... Đàn ông ấy mà, chủ yếu nói về sự nghiệp thôi." Bành Tiêu Vũ cười để che giấu sự xấu hổ của mình.
Lúc này, một nhân viên phục vụ người Đức đi tới, Bành Tiêu Vũ giao tiếp với cô ấy bằng tiếng Đức.
Sau khi hai người trao đổi xong, Bành Tiêu Vũ nhìn Lâm Phi Vũ và nói: "Nhà hàng Đức này thật phiên phức, còn phải giao tiếp bằng tiếng Đức. Ở đây họ có một quy tắc rất lịch thiệp, đó là người đàn ông sẽ gọi món cho người mình yêu. Tôi vừa gọi món cho Dao Dao, cậu cũng gọi món cho bạn gái mình đi."
Bành Tiêu Vũ nói xong thì nhìn vê phía nhân viên phục vụ và nói bằng tiếng Đức: "Quý ông đó muốn tự mình xem thực đơn."
Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa thực đơn cho Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy nhìn thấy cảnh này thì chợt lo lắng, cô không biết tiếng Đức, ngay lúc cô đang định giải thích bằng tiếng Anh thì Lâm Phi Vũ đã đưa tay cầm lấy thực đơn.
Sau đó Lâm Phi Vũ nói bằng tiếng Đức một cách lưu loát: 'Mang cho tôi hai phần burger bít tết đặc biệt, mì xào sốt bò Úc, xúc xích xào ngũ cốc, một đ ĩa hải sản, còn nước uống thì lấy hai ly nước cam."
"Ồ, thưa ngài, tiếng Đức của ngài thật trôi chảy, lâu rồi tôi chưa nghe thấy tiếng Đức tốt như vậy ở Trung Quốc." Nhân viên phục vụ ngạc nhiên kêu lên, tràn đầy sự vui mừng.
"Cũng tạm được, lúc rảnh rỗi thì tôi học một chút." Lâm Phi Vũ trả lời.
Khi Lâm Phi Vũ mới hơn mười tuổi, anh đã đi theo sư phụ đến Châu Âu lặn lộn trong một năm và học được một số ngôn ngữ, tiếng Đức là một trong số đó.
Vu Nhược Hy nghe xong thì rất ngạc nhiên, cô thực sự không ngờ rằng Lâm Phi Vũ có thể nói được tiếng Đức.
Không biết tên lừa đảo này còn giấu cô bao nhiêu thứ.
Vu Nhược Hy hờn dỗi liếc nhìn Lâm Phi Vũ, cô cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
"Thưa ngài, ngài nói tiếng Đức rất tuyệt, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ." Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn, khẽ cúi chào rồi lịch sự rời đi.
Lúc này Lâm Phi Vũ nhìn Bành Tiêu Vũ, cười như có như không hỏi: "Sao tôi không biết nhà hàng Đức có quy tắc như vậy nhỉ?"
Trong mắt Bành Tiêu Vũ hiện lên tia hung ác, anh ta thực sự không ngờ Lâm Phi Vũ có thể nói được tiếng Đức.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.