Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 92: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (9)




"Anh đừng, đừng làm quá!" Mạc Chi Dương lúc này eo đều đã mềm, cắn môi dưới hung hăng trừng hắn, ánh mắt mơ hồ ẩm ướt, hoàn toàn không có nữa điểm lực uy lực: "Anh, anh!


Đàm Tổng không cho cậu cơ hội từ chối, vừa hỏi, nhưng tay hắn đã từ trên eo chậm rãi trượt xuống, khó khăn lắm mới dừng lại: "Cởi quần áo hay là sờ lỗ tai?"


"Cởi quần áo!" Mạc Chi Dương nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng không thể cho hắn chạm vào lỗ tai, làm hắn tức chết.


Nhìn thấy dáng vẻ thấy chết không sờn của cậu, Đàm Tổng không khỏi cười khẽ, cúi người xuống dùng đầu lưỡi đảo qua môi cậu, làm cho đôi môi ướt dầm dề, càng thêm đẹp lên: "Vậy nghe lời Dương Dương."


Kỹ năng cởi quần áo được tích hợp sẵn tại nơi xuất xưởng, thành thạo đem người lột sạch.


"Anh, đừng!" Mạc Chi Dương muốn đẩy đầu hắn ra, nhưng lại vô thức ôm càng chặt hơn, tóc dính vào ngực, khó chịu không thoải mái.


Đem cậu nháo đến sắp tan vỡ, Đàm Tổng cũng không định cho cậu một cái thống khoái, mà lại trêu chọc, lượng lờ hơn ba lần ngoài cửa nhưng lại không vào: "Tiến vào, hay là sờ lỗ tai?"


"Vào..." Lời còn chưa kịp nói xong, Mạc Chi Dương kêu lên một tiếng, ưỡn lưng thành hình cung, sau đó dần dần thả lỏng.


Tên chết tiệt này!


Đàm Tổng đột nhiên dừng lại, cúi xuống, ở bên tai cậu thổi một trận gió: "Động hay là sờ lỗ tai?"


Cái đồ chó chết này, Mạc Chi Dương quay mặt đi, lại cố ý kẹp chặt một chút: "Anh, anh thích động hay không động!"


"Tê ~" Đây xem như là lần đầu tiên Đàm Tổng khai trai, kìm lòng không được nên không đùa giỡn nữa, cúi người xuống cùng cậu dây dưa.


Kết quả còn chưa được một lúc, liền phát hiện ra có thứ gì đó lông tơ như thú bông cọ vào đùi, nhìn kỹ mới nhận ra đó là đuôi thỏ đang chìa ra.


Manh đến nỗi Đàm Tổng thiếu chút nữa đã chảy máu mũi, đem người lật lại, động tác càng thêm tàn nhẫn: "Dương Dương thật sự quá đáng yêu, quá đáng yêu."


Đôi tai này, làn da này còn có cái đuôi này, quả thật chính là con thỏ thần tiên bảo bối.


Mạc Chi Dương ôm gối đầu trong tay, hai lỗ tai đều dựng thẳng lên, mẫn cảm mà đỏ bừng, bởi vì động tác của hắn mà run run một chút, cực kỳ xinh đẹp.


Quá nhanh, cậu cũng chỉ có thể cắn vào gối, ngạo kiều không chịu hừ ra tiếng!


Vào khoảnh khắc cuối cùng, một hoa văn xinh đẹp lóe lên trên lưng Đàm Tổng, con thỏ trong lòng ngực cũng ngất xỉu.


Ngày hôm sau Mạc Chi Dương tỉnh lại, liền nhận ra bên cạnh có người, cậu vẫn nằm trong lòng ngực của hắn, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, liền nhịn không được mà đạp hắn xuống.


Thằng nhãi này, ngày hôm qua chưa sờ tai được liền đi sờ cái đuôi, cái đuôi bông xù lớn nhỏ như cuộn len, thiếu chút nữa sờ đến trọc lông, này còn chưa nói.


Biết rõ tai và đuôi của con thỏ đều nhạy cảm, còn cố ý chạm vào đuôi, vì ham muốn của bản thân mà đem mình làm đến thất điên bát đảo*, sau đó còn không biết xấu hổ mà nói ra lời ma quỷ như vậy!


(*) Thất điên bát đảo: bảy lần nghiêng tám lần ngã


Đàm Tổng bị đá lúc này cũng đã tỉnh, nhưng cũng không phản kháng, đành để cho mình bị đá xuống giường, may mà có tấm thảm trên sàn, cũng không đến mức làm hắn bị ngã đau.


Đau hay không đau cũng không sao cả, không cản trở hắn diễn kịch là được: "Ai da!"


Nghe thấy thanh âm, Mạc Chi Dương ngồi dậy, nhưng eo có chút đau, vì thế chống đỡ nửa người, nhìn người trên mặt đất: "Anh, hừ, ngã chết anh cũng xứng!"


"Đau quá!" Đàm Tổng đơn giản mà dứt khoát nằm trên thảm không đứng dậy: "Dương Dương, tay anh bị ngã rất đau, hừ~"


Nghe có vẻ thật sự rất đau, Mạc Chi Dương thăm dò nhìn đến, lại bởi vì đau eo lưng và bả vai, nên cũng lười đi đến nhìn: "Không chết thì tự mình đứng lên."


"Anh chết rồi, vậy Dương Dương sắp làm góa phụ rồi." Đàm Tổng thấy cơn giận của cậu đã giảm bớt một chút, liền leo trở lại giường, bởi vì động tác này, chăn bị kéo xuống eo, ngực bả vai, phần lưng và cánh tay đều mang dấu vết thuộc về mình.


Loại cảm giác này, còn thỏa mãn hơn so với được cả thế giới.


Đàm Tổng leo lên giường cọ cọ người, rất cẩn thận giúp cậu xoa bóp eo: "Dương Dương đói bụng không? Hay là hôm qua ăn no rồi?"


"Anh thật không biết xấu hổ!" Mạc Chi Dương trừng mắt nhìn hắn, hiện tại người này, chỗ nào giống như lúc mới gặp vừa lạnh lùng mạnh mẽ, nhân vật chính công anh có biết anh OOC* rồi hay không?


(*)OOC: là biết tắt của từ Out Of Character, có nghĩa là không hợp với tính cách của nhân vật.


Lúc xuống lầu đã là mười giờ rưỡi, Đàm Tổng đi vào phòng làm việc xử lý công việc, Mạc Chi Dương liền một mình xuống lầu, vẫn là đi ăn cơm.


Trong phòng khách, nhìn thấy Trác Thân đang chơi bắn bi với Tiểu Nhiên, từng bước nhỏ đi qua: "Tiểu Nhiên, em ăn sáng chưa?"


Lúc cậu đi đến gần, Trác Thân liền nhận ra mùi hương không giống bình thường, trên người cậu còn có mùi của giống đực khác, hơn nữa động tác đi lại hiển nhiên cũng không bình thường.


Hơi nhíu mày: Con thỏ này bị ai ăn rồi? Ai lại xuống tay nhanh như vậy.


Nhìn thấy anh Dương, Tiểu Nhiên liền không muốn chơi với chú Trác, thả viên bi xuống, lon ton chạy về phía cậu: "Anh Dương, cuối cùng anh cũng dậy rồi, sao anh ngủ lâu như vậy? Anh không thoải mái sao?"


"Không có a, ngày hôm qua có chút việc." Quá xấu hổ, không thể nói nên lời, Mạc Chi Dương nói qua loa lấy lệ, lại nhìn đến Trác Thân.


Ánh mắt hắn ta nhìn cậu rất khác thường, dường như cảm nhận được điều gì, cái nhìn thấu đáo của người bên quân đội quả thật phi thường, nhưng cũng không có vấn đề gì, nếu hắn ta có thể cướp thì thử xem.


"Anh Dương, buổi chiều có một chị qua đây, em có thể không gặp không a." Tiểu Nhiên đột nhiên nhớ ra chuyện này, nắm lấy tay cậu làm nũng: "Em không thích chị đó."


Tại sao đột nhiên xuất hiện một chị gái, Mạc Chi Dương nắm lấy tay Tiểu Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Chị nào a?"


"Chính là lớn lên đẹp, nhưng chị ấy lại dữ tợn, em không thích chị ấy." Tiểu Nhiên bẹp miệng một cái, lần trước cô ấy đã vứt con thỏ thú bông của mình xuống, rồi còn đưa cho mình một con sóc nhỏ mà cô ấy mua, nhưng mình lại không thích.


Lớn lên đẹp, nhưng lại dữ dằn?


Chuyện này, Mạc Chi Dương nhớ ra đó là ai, đó là Kiều gia đại tiểu thư trong cốt truyện, Kiều Ngâm, cô ấy chính là một nữ phụ ác độc điển hình.


Nhưng dựa theo cốt truyện mà nói, cô ta thích Đàm Tổng, đối đầu cùng Trác Thân, bây giờ lại là cậu cùng Đàm Tổng ở bên nhau, vậy thì khẳng định con dao nhỏ này sẽ hướng vào mình.


Khó mà làm được! Được rồi, đã sẵn sàng để bắt đầu làm việc.


"Ngoan." Mạc Chi Dương xoa xoa mái tóc bạch kim của nhóc, ôn nhu nói: "Không sao, anh Dương ở cùng em."


Đàm Tổng có việc ở bên ngoài, xuống lầu ăn sáng xong liền lên lầu thay quần áo ra cửa, nhìn thấy trong phòng khách có ba người, mặc xong áo khoác tây trang liền đi tới: "Mọi người đều ở đây a."


"Cậu ơi!" Tiểu Nhiên lon ton chạy tới, ôm lấy đùi hắn: "Cậu, Cậu muốn đi ra ngoài sao? Tiểu Nhiên có thể đi với Cậu không?


Đàm Tổng cong lưng, ôm lấy Tiểu Nhiên bế lên: "Sao vậy? Cậu có chuyện muốn ra ngoài, không phải đi chơi."


"Cháu biết, nhưng chị gái đó chiều nay sẽ đến, nhưng cháu không muốn nhìn thấy chị ấy." Tiểu Nhiên bẹp miệng, biểu tình đều hiện hết lên mặt.


Chị gái đó thơm quá, sau đó lại cứ thích ôm nhóc, còn lén hỏi về Cậu, chính là như vậy, mới không thích.


Đàm Tổng cũng biết người chị mà Tiểu Nhiên đang nói đến, ông Kiều gia cùng ông của Tiểu Nhiên là thế giao, năm đó muốn gả Kiều Ngâm cho cha của Tiểu Nhiên, kết quả cha của Tiểu Nhiên đã cưới chị của cô ta.


Lúc trước có gặp qua một lần, cũng không có cảm xúc gì, cũng không nhớ rõ trông như thế nào, nhưng chắc chắn Dương Dương là đẹp nhất.


Thấy Cậu của mình không nói lời nào, Tiểu Nhiên bắt đầu nũng nịu cầu xin: "Cậu à, cháu sẽ ngoan ngoãn, được không, đi ra ngoài với chú, sẽ không có phiền phức đâu."


"Cái này?" Đàm Tổng còn do dự.


Mạc Chi Dương đột nhiên nói: "Nếu không anh đưa Tiểu Nhiên đi cùng đi, sau đó lại để Trác Thân đi theo, em hôm nay cảm thấy hơi không thoải mái, ba người đi đi, đừng lo lắng."


Vốn dĩ Đàm Tổng muốn đưa Dương Dương đi, kết quả nghe cậu nói như vậy, hắn cũng cảm thấy tối hôm qua nháo lâu như vậy. Nhưng an toàn của Tiểu Nhiên cũng không thể bỏ qua, vì vậy gật đầu: "Được, vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."


"Được rồi, anh cùng Tiểu Nhiên chơi vui vẻ." Mạc Chi Dương nói xong, còn nở một nụ cười thật tươi, rất đáng yêu.


Trác Thân đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của con thỏ nhỏ kia, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, tựa hồ sắp xảy ra chuyện.


Nhưng nghĩ lại, có thể xảy ra chuyện gì chứ, vì thế thu dọn một chút, liền cùng Đàm Tổng đi ra ngoài.


Thời gian vẫn còn sớm, Kiều Ngâm buổi chiều mới đến, tận dụng thời gian này ăn kem!


Nghĩ vậy, liền lẻn vào bếp, xách một thùng kem lớn hương dâu trong tủ lạnh ra, còn tiện tay cầm tạp dề treo một bên, đi ra phòng khách vừa xem phim hoạt hình vừa ăn.


"Này, Kiều Ngâm mà tới thì nói cho tao biết!" Mạc Chi Dương đào một thìa lớn, nhét vào miệng, hàm hồ nói với hệ thống.


Đồ vật lạnh như băng này ngon thật sao, hệ thống đáp một câu: "Đã biết."


Buổi chiều hai giờ rưỡi, Kiều Ngâm mới tới, Mạc Chi Dương tự mình mặc quần áo giả dạng trước, còn cố ý làm rối tung phòng khách, sau đó đeo tạp dề vào rồi từ từ bắt đầu dọn dẹp.


Kiều Ngâm đã hẹn trước, nhưng sau khi đến Tôn gia, vậy mà không có ai tới chào hỏi cô, ngoại trừ quản gia dẫn cô ta vào, toàn bộ trang viên đều không có ai.


Đay là do Đàm Tổng cố ý sắp xếp, trang viên nhà chính, ngoài việc quét dọn buổi sáng và tối ra sẽ không có người, sẽ có vài người cố định vào quét dọn.


Sau khi quản gia dẫn người vào phòng khách, liền nhìn thấy trang phục của Mạc tiên sinh cũng có chút kỳ lạ, Mạc tiên sinh ăn mặc có chút bẩn thỉu, trên người còn đeo tạp dề người hầu, cổ tay đều cuộn lên, trông giống như một người hầu dọn dẹp.


Nhưng quản gia cũng không nói gì, liền dẫn người tới đây, liền trực tiếp rời khỏi trang viên.


Kiều Ngâm kỳ quái đánh giá con thỏ này, thoạt nhìn có vẻ cậu là người hầu ở đây, nhưng tại sao lại chỉ có một mình cậu ở đây, Đàm tiên sinh đâu?


Đánh giá lẫn nhau, Mạc Chi Dương nhìn Kiều Ngâm, phải công nhận rằng Kiều Ngâm rất đẹp, là loại hoa đẹp lộng lẫy phú quý trong thiên hạ, cô ấy tựa như một đóa hoa mẫu đơn, bất phàm và quý giá như thế nào đều đẹp.


"Đàm tiên sinh đâu?" Kiều Ngâm vừa nói vừa bước đến trước ghế sô pha, ngồi xuống. Trên người mặc một chiếc váy trễ vai màu xanh bạc hà, chiếc vòng ngọc lục bảo trên cổ cô thoạt nhìn lấp lánh ánh vàng, trên tay cầm một cái quạt gấp nữ sĩ, quạt gấp này rất thơm, theo động tác sẽ có một mùi hương bay ra.


"Đàm tiên sinh và Trác tiên sinh còn có thiếu gia, ba người cùng nhau đi ra ngoài." Mạc Chi Dương nhấn mạnh số người, đứng ở trước mặt cô, làm bộ như người hầu.


Kiều Ngâm cau mày: "Ba người?"


"Vâng, gần đây Đàm tiên sinh và Trác tiên sinh có quan hệ rất tốt, lúc này bọn họ dẫn thiếu gia cùng nhau đi chơi rồi." Mạc Chi Dương cúi đầu không cho cô nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của mình.


--------------


Nhắc nhở nho nhỏ:
Đàm Tổng là Cậu của Tiểu Nhiên
Không phải Chú đâu, tui lộn, sửa lại rồi nha
Xin lỗi a~