Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 70: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (13)




"Tay nghề Hoàng Hậu thật không tồi." Mấy món ăn này thoạt nhìn mùi vì đều đầy đủ, thật sự không tồi, nhưng Kỳ Quan Ngạn chỉ nói ngoài miệng, lại không có động đũa.


Đường Uyển Uyển nhớ kỹ nhiệm vụ, chủ động cầm lấy đôi đũa thử độc, vì hoàng đế mà gắp thức ăn: "Bệ hạ nếm thử, nếu cảm thấy ngon, về sau thần thiếp sẽ làm mỗi ngày đều đưa tới."


Trong chén trước mặt đột nhiên xuất hiện một miếng thịt, Kỳ Quan Ngạn cầm đôi đũa, gắp lên nhìn chốc lát, lại chưa vội ăn: "Hoàng Hậu thật có tâm."


Ăn a, ăn a!


Đường Uyển Uyển gấp không chờ được, thời gian nhiệm vụ là buổi tối, nếu hắn không ăn, nàng lại phải chịu bị điện giật, cái mùi vị kia rất đáng sợ.


Tuy rằng nóng vội, nhưng Đường Uyển Uyển vẫn biểu hiện đúng mực, một chút cũng không nhìn ra ý tứ của nàng.


"Đáng tiếc trẫm đã ăn cơm xong." Kỳ Quan Ngạn nhìn hồi lâu, lại lần nữa đem thịt thả xuống.


Tức giận đến thiếu chút nữa đã phun một búng máu, hắn mất công nhìn lâu như vậy, là đang trêu đùa nàng, Kỳ Quan Ngạn đáng ghét, chờ đến khi nàng lên ngôi vị hoàng đế, nhất định đem hắn ngũ mã phanh thây!


Mạc Chi Dương thấy rõ ràng, hình như Hoàng Hậu phải để hoàng đế ăn xong thứ này, tuy rằng biểu hiện không rõ ràng, nhưng vừa đi vào đã vội vàng nói đến chuyện này.


Chẳng lẽ, để hoàng thượng ăn xong thịt này? Sẽ có phần thưởng nào đó, hỏi hệ thống: "Mày có biết các hệ thống khác hoạt động như thế nào không?"


"Nói chung, việc hướng dẫn hệ thống cho người mới làm quen là từ từ, chẳng hạn như ban hành phần thưởng hoặc hình phạt khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mọi nhiệm vụ của hệ thống đều được sắp xếp, đó là mối quan hệ nhân quả."


Mạc Chi Dương rất thông minh, vừa nghe hệ thống giải thích liền hiểu, sau đó hỏi ra vấn đề chí mạng: "Vậy lúc trước, vốn nên là nàng cứu hoàng đế, sau lại là tao cứu, vậy.... Thao!"


Bây giờ xem ra đã hiểu, vì sao hoàng đế lại xuống tay với y.


Dựa theo cốt truyện ban đầu, là y không trực đêm, là Hoàng Hậu cứu hoàng đế,  cho nên Đại Kim Mao đối với nàng có chút khác, cuối cùng là chậm rãi lún sâu cùng Hoàng Hậu ở bên nhau.


Sau đó bị một chén thuốc độc chết, nhưng từ lúc bắt đầu lại biến thành y cứu hoàng đế, kết quả.... Liền thành ra như vậy.


Vừa lúc bắt đầu nhiệm vụ thất bại, vậy có nghĩa là nhiệm vụ sau này của Hoàng Hậu đều rất có thể sẽ thất bại, vậy nên làm như thế nào nha.


Xác thật, hệ thống nữ hoàng kia đưa nhiệm vụ chi nhánh tới, thật ra chính là đang công lược Kỳ Quan Ngạn, quá trình đánh vỡ cảnh giác của Kỳ Quan Ngạn, chẳng qua quá trình này ngay từ đầu đã thất bại, hướng đi sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó.


Bên này Đường Uyển Uyển cũng có thủ đoạn,  nhìn chung cũng đoán được có ý gì, vì thế chủ động cầm lấy đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miệng: "Bệ hạ, thần thiếp thử xem còn nóng không."


Ý ngoài lời: Nàng đã ăn, cho nên không có độc.


"Vậy đều ăn đi." Kỳ Quan Ngạn không có mắc mưu, ngược lại đem cả đĩa gạo nếp nhưỡng vịt kia đẩy đến trước mặt Hoàng Hậu: "Ăn nhiều chút."


Đường Uyển Uyển có chút khó xử, hành lễ: "Đây là thần thiếp đặt biệt làm cho bệ hạ nếm thử, nếu thần thiếp ăn hết, vậy thật sự không ổn."


"Có gì không ổn?" Kỳ Quan Ngạn nheo đôi mắt phượng lại, đem tầm mắt từ trên mặt Đường Uyển Uyển chuyển tới bàn thức ăn: "Trẫm kêu ngươi ăn, không hiểu sao?"


Bản thân nàng không có quyền từ chối, Đường Uyển Uyển đương nhiên biết, vì thế cầm đũa lên, một miếng lại một miếng ăn đĩa vịt kia, ăn hơn một nửa.


Ăn xong đã bị đuổi đi, hiện tại Đường Uyển Uyển cảm thấy ăn không tiêu, không thể không để Xuân Hỉ đỡ lên kiệu đi, trở về Vị Ương Cung, nhanh chóng gọi người lấy chút sơn trà tiêu thực đến đây, ăn hai trái mới thấy đỡ: "Đáng chết!"


Nửa nằm trên trường kỷ*, Đường Uyển Uyển nghĩ tới trừng phạt của hệ thống vào giờ Tý hôm nay, trong lòng sợ hãi!


(*)Trường kỷ:là cái ghế dài dài để nằm lên á.


"Hoàng Hậu nương nương." Xuân Hỉ thật cẩn thận tiến lên trước, quỳ gối xoa bóp chân cho Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương, hôm qua nô tỳ vừa đi tặng lễ vật cho Tam công tử kia, cũng nhìn thấy Thất công chúa, nhìn thấy rất quen mắt, hiện giờ nô tỳ nghĩ tới một người."


Trong lòng Đường Uyển Uyển phiền muộn, ngẫu nhiên nghe thấy Xuân Hỉ nói như vậy, bỗng cảm thấy kỳ quái: "'Cái gì?"


"Thất công chúa kia, lớn lên ít nhất có bảy phần giống tiểu ám vệ kia." Thật ra Xuân Hỉ vừa mới thấy cũng không nghĩ gì, chỉ cảm thấy Thất công chúa kia có chút quen mắt.


Lại không nghĩ tới hôm nay đến Thừa Càn Cung, lại nhìn thấy tiểu ám vệ kia liền lập tức nhớ đến.


"Tiểu ám vệ kia?" Đường Uyển Uyển ngồi thẳng dậy, tiểu ám vệ kia cùng bệ hạ có quan hệ không bình thường, nhưng lại sợ xảy ra sai lầm, lại hỏi: "Ngươi chắc không?"


Xuân Hỉ giơ tay lên thề: "Vô cùng chính xác, nô tỳ thật sự sẽ không nhìn lầm."


Nếu thật là như vậy, nàng nên suy tính một chút, rốt cuộc là Tam công tử hữu dụng hơn, hay là Thất công chúa kia hữu dụng hơn.


Nếu là thật sự giống, vậy xem như là niềm vui ngoài ý muốn, suy tư một hồi, Đường Uyển Uyển gật đầu: "Xuân Hỉ, ngươi đi chuẩn bị lễ vật, đưa đến Khánh Hoa Cung, tặng cho Thất công chúa, mời nàng ta ngày mai đi Ngự Hoa Viên thưởng cúc."


"Vậy Tam công tử thì sao?" Xuân Hỉ hỏi.
Nghe thấy câu này, mày liễu Đường Uyển Uyển hơi nhăn lại, lúc trước thấy hắn ta thật sự xinh đẹp, chắc là có chỗ hữu dụng, hiện giờ xem ra còn không bằng Thất công chúa kia.


Thất công chúa so với Tam công tử còn ngu ngốc hơn, nếu có thể giúp ích cho nàng, vậy cũng coi như là chuyện tốt.


"Bệ hạ, người không thích đồ ăn Hoàng Hậu nương nương đem tới sao?" Thời điểm buổi chiều, Mạc Chi Dương ngồi bên cạnh hắn, trong tay còn cầm một mâm bánh đậu xanh mật ong.


Nghe được lời này, Kỳ Quan Ngạn nghi hoặc, buông bút trong tay, quay đầu nhìn y: "Sao lại nói vậy?"


"Hoàng Hậu nương nương tự mình làm đồ ăn đem tới, bệ hạ lại không ăn." Mạc Chi Dương nói, đem nửa khối điểm tâm còn dư lại nhét vào trong miệng.


Thấy quai hàm y phình phình, như sóc con, tâm Kỳ Quan Ngạn ngứa ngáy khó chịu: "Trẫm không ăn thức ăn người khác đưa tới."


Kết quả, tên gia hỏa này ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại không có ý này, một phen giữ chặt sau cổ y, cúi người hôn lên, bắt đầu ăn điểm tâm.


Một chút cũng không rời, dùng đầu lưỡi quét sạch điểm tâm trong miệng y, còn chưa đã thèm mà buông y ra: "Thật ngọt."


Thấy y bị mình hôn đến ngốc ngốc, khóe miệng còn lưu lại một tia tinh quang, liền vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ.


Lão lưu manh!


Trong lòng Mạc Chi Dương phỉ nhổ, mắt đào hoa liếc mắt trừng một cái, cả người đều mềm nhũn nằm trong lòng ngực hắn: "Vậy tại sao bệ hạ lại ăn đồ ta đưa tới?"


"Ngươi không giống bọn họ, ngươi là bảo bối trong lòng ta, nếu là ngươi đưa, thuốc độc ta cũng nguyện ý uống." Kỳ Quan Ngạn ôm eo y, cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi y một cái: "Ngày mai mang ngươi đi Tiễn Đình, được không?"


"Có thật không?" Đôi mắt Mạc Chi Dương sáng lên, Tiễn Đình là nơi luyện tập cưỡi ngựa bắn cung thường ngày của hoàng đế và hoàng tử.


"Tất nhiên, trẫm không nói đùa." Kỳ Quan Ngạn thấy y vui mừng như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo, đem người kéo vào trong lòng ngực ôm chặt.


Hơi thở dài đến không thể nghe thấy: "phiền muộn, tình cảm đều dành cho y, nhưng đứa nhỏ này vẫn không biết y ở trong lòng hắn nặng bao nhiêu.


Nói dễ nghe như vậy, nếu không phải y bỏ vào trong miệng rồi, hắn cũng không dám ăn đi, Mạc Chi Dương phỉ nhổ trong lòng, ai quản hắn, tùy hắn đi.


Dù sao nhiệm vụ hoàn thành liền tốt.


Đã hơn một tháng, thương tích trên người Trần Bá Ngôn đã tốt, nhưng lại chậm chạp không chịu rời đi, vì gã đã lún sâu vào nữ nhi tình trường, đã sớm đem hai người bạn đồng hành hy sinh vứt ra sau đầu, một lòng chỉ có Uyển Uyển của hắn.


"Uyển Uyển?"


Đường Uyển Uyển nhẫn nại tính tình, lừa gạt gã, từ đêm hôm bọn họ đã làm đó, thằng nhãi này vẫn luôn kêu phải phụ trách với nàng.


Nhưng thật ra, Đường Uyển Uyển cũng không có tâm tư đó, khi đó trúng dược, đã nhịn không được lại không thể tùy tiện tìm bừa một người, nên dứt khoát tìm đến gã, mượn chuyện này xoát độ hảo cảm, ít nhất có được điểm cũng có chỗ tốt.


Nào biết thằng nhãi này, cứ ăn vạ như vậy, lại không chịu rời đi, nói là phải bảo vệ nàng, nhưng bây giờ chỗ nào cần gã bảo vệ, gã ở đây nàng mới càng nguy hiểm.


"Bá Ngôn, chàng.... Vẫn nên rời đi, ta không muốn hại chàng." Đường Uyển Uyển rúc vào lòng ngực gã, cuối cùng vẫn là nhịn đau đem người đẩy ra: "Bá Ngôn, chàng không nên vì chuyện nữ nhi tình trường, mà hại chính mình."


"Nhưng sao ta có thể để nàng ở nơi nguy hiểm đầy sói và hổ như vậy, bị người hãm hại giẫm đạp?" Trần Bá Ngôn đã xem nàng là người của mình, rốt cuộc làm cũng đã làm, tự nhiên sẽ muốn phụ trách.


Hoàn toàn quên nơi này này là hoàng cung, thân phận của nàng là Hoàng Hậu.


Thằng nhãi này như thế nào lại nghe không hiểu?


Đường Uyển Uyển nhẫn nại tính tình ngồi thẳng lên: "Chàng nên hiểu nơi này là hoàng cung, nếu bị người khác phát hiện chàng với ta đều phải chết, Bá Ngôn, nếu chàng là vì ta vậy thì nên rời đi, ta ở trong cung chờ chàng, chờ chàng lật đổ hoàng đế, ta liênt bỏ xuống thân phận Hoàng Hậu tôn quý này, cùng chàng đi đến cùng trời cuối đất.


"Thật sao?" Trần Bá Ngôn bị lời ngon tiếng ngọt làm cho mụ mị đầu óc, ngay khi nắm bắt được sự dịu dàng của nàng, trái tim gã đã trở nên hỗn độn, và lòng căm thù của gã đối với hoàng đế ngày càng mạnh mẽ.


Tay trái Đường Uyển Uyển xoa gương mặt gã, trịnh trọng gật đầu: "Thật!"


Thấy tình ý chân thành của nàng, Trần Bá Ngôn cảm động đến rối tinh rối mù, thề sẽ giết chết cẩu hoàng đế, đem nữ tử mình yêu thương cứu ra khỏi hố lửa.


Ứng phó Trần Bá Ngôn xong, cuối cùng gã nói ngày mai sẽ đi theo cỗ kiệu của mẫu thân rời cung, ra khỏi hang đá núi giả, ghét bỏ phủi bụi trên người, nếu không phải gã còn hữu dụng, thì nàng cũng lười nhìn gã.


Tiễn Đình này cũng không phải đình, mà là một khố đất trống, có thể cưỡi ngựa luyện cung tên tập võ, tường viện cao lớn vây quanh, cũng có đình nghỉ ngơi.


"Chậm một chút." Lúc này, Kỳ Quan Ngạn cũng thay một bộ quần áo màu vàng ngắn, cởi bỏ phát quan tơ vàng Cửu Long, buộc tóc bằng băng đô màu vàng tươi, trông rất anh tuấn.


Mạc Chi Dương vừa đến, liền ôm cung hướng đến chỗ bắn cung mà chạy tới.


Từ ba tuổi đã bắt đầu luyện tập thị giác cùng thính giác, vậy nên bây giờ dù chỉ có một chút tiếng gió thổi cỏ lay đều không qua được cảm giác và giác quan của y.


Mặc kệ là nguyên chủ hay là chính y, đều yêu thích khoái cảm khi mũi tên rời cung, cái loại cảm giác phá gió mà đi này, thực sảng khoái.


Kỳ Quan Ngạn chắp tay sau lưng đi đến chỗ bắn cung, vừa lúc nhìn thấy một mũi tên cắm vào hồng tâm, nhìn mũi tên đã phá vỡ bia ngắm, không khỏi tán thưởng một câu: "Tiễn pháp tốt!"


"Đương nhiên." Mạc Chi Dương được khen, vui mừng ra mặt, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy ngôi sao lấp lánh.


Đi đến bên cạnh y, hơi hơi cúi người cười nhìn y, đôi mắt phượng mang theo ý vị không rõ: "Dương Dương dạy ta bắn tên được không?"


"Được a!" Mạc Chi Dương hưng phấn gật đầu, xem ông đây có đem ngươi ngược chết không, ai kêu ngươi ở trên giường lăn lộn ta!


Thấy cậu đáp ứng, Kỳ Quan Ngạn lộ ra nụ cười đắt thắng, cực kỳ giống một con cáo già.


Cho nên... Sự việc vì sao lại biến thành như vậy? Mạc Chi Dương thở hổn hển nghĩ không ra.