"Dương Dương~"
Trong ngỏ có tiếng nói nhỏ, còn có âm thanh rên rỉ nhợt nhạt, đem Trình lão sư bức lui, anh ta biết bản thân không nên nói gì.
"Dương Dương~~" Thẩm Trường Lưu buông xương quai xanh bị gặm đến đỏ hồng ra, hai người đối diện trán kề trán.
Dục vọng trong mắt hắn cực nóng, có thể thiêu cháy bất luân kẻ nào, Mạc Chi Dương không có trả lời, dùng tay phải vuốt ve gương mặt hắn, trên tay còn kẹp điếu thuốc đã sắp tàn hết.
Đôi mắt đào hoa mê ly, lây dính phong tình mê hoặc nhân tâm, Thẩm Trường Lưu duỗi tay mơn trớn đuôi mắt hơi đỏ của hắn: "Just?let?me?look?in?your?eyes."
(Chỉ?để?em?nhìn?trong?mắt?của anh.)
Mạc Chi Dương ở trước mặt hắn hút một ngụm thuốc cuối cùng, sau đó nghịch ngợm đem hết khói đều phun lên mặt hắn, bản thân thì cười khanh khách ra tiếng.
Cậu hơi say, cũng thật đáng yêu, Thẩm Trường Lưu cũng giống như đang say, cười ra tiếng, chặn ngang đem người bế lên.
Bởi vì bị bế lên, thuốc lá trên tay Mạc Chi Dương rớt xuống, lại không thèm để ý, dựa vào trong lòng ngực Thẩm Trường Lưu, nhắm đôi mắt trong sáng lại.
Không khí giờ khắc này, cảm xúc kỳ thật không quan trọng.
Trong nhà, từ huyền quan có thể nhìn thấy áo khoác rơi rụng, lại chậm rãi đến phòng ngủ chính lầu hai, bên trong có hai người nằm, đang rúc vào nhau. Buổi sáng ánh sáng ấm áp, năm tháng an tĩnh.
Ngày hôm qua điên cuồng cả một đêm, thời điểm Mạc Chi Dương dậy, người bên cạnh đã không còn, rời giường mặc áo sơ mi của hắn vào, sau đó đi rửa mặt, nhìn vào gương có thể thấy, trên cổ đều là kiệt tác của hắn.
Thầm mắng một câu, cẩu nam nhân, thật đúng là cẩu nam nhân!
Xuống lầu mới nhìn đến trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, còn hắn đang mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha, nhìn một chồng giấy thật dày.
"Trường Lưu." Mạc Chi Dương xoa xoa đôi mắt đi qua, nhìn có chút đáng yêu.
Cậu vẫn là mặc áo sơ mi của hắn, áo sơ mi to rộng đem người bao lại nhìn càng tinh tế, Thẩm Trường Lưu vươn tay với cậu, đem người ôm lên đùi ngồi: "Có đói bụng không?"
"Còn tốt, cái gì vậy anh?" Mạc Chi Dương kiều nhược tiến vào lòng ngực hắn, dựa lên vai, nhìn những trang giấy đó.
"Đây là kịch bản anh mới nhận, em đau đầu không? Muốn uống nước không, anh lấy cho em." Thẩm Trường Lưu có chút lo lắng, cậu ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cũng không biết làm sao.
Mạc Chi Dương không cho hắn cơ hội, đôi tay đã ôm lấy cổ hắn: "không cần, cứ như vậy."
"Được được được." Thẩm Trường Lưu đem người sủng đến không giới hạn, cũng tùy ý cậu, ôm người cùng nhau xem kịch bản.
Một lúc sau xem xong kịch bản, Thẩm Trường Lưu khó có được gật gật đầu: "Kịch bản này thật không tồi, tuy rằng không đủ thương nghiệp, nhưng tuyệt đối có thể lấy được giải thưởng."
"Thương nghiệp liền không thể lấy thưởng sao?" Mạc Chi Dương đối với sự tình của giới giải trí, thật ra không có hiểu biết.
Thẩm Trường Lưu kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Cũng không phải, kỳ thật diễn viên điện ảnh trừ chụp phim thương mại ở ngoài, còn sẽ chụp một ít tiểu chúng điện ảnh khác, đều không kiếm tiền giống nhau, nhưng có thể lấy thưởng, cho nên có một ít diễn viên có danh tiếng, cũng sẽ không ràng buộc hoặc là thiếu thù lao đóng phim biểu diễn của một ít nhà đầu tư điện ảnh không lớn, xem như mạ vàng."
"Cho nên, cái phim điện ảnh này anh có thể lấy thưởng?" Mạc Chi Dương ngồi thẳng lên, giống như cũng có chút hứng thú.
Thẩm Trường Lưu cũng không xác định lắm, nhưng hắn muốn làm diễn viên sống qua ngày cũng nên viết cho mình một dấu châm câu viên mãn, phim điện ảnh này không thể nghi ngờ là rất có tiềm lực: "Hẳn là vậy."
"Kia cũng tốt." Mạc Chi Dương che che bụng: "Em đói bụng, Trường Lưu."
Nghe cậu nói đói bụng, Thẩm Trường Lưu vươn tay che bụng cậu lại, nhẹ nhàng xoa xoa: "Ra ngoài ăn hay là gọi cơm hộp?"