Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 137: Thật ra tôi là mợ của cậu! (3)




“Các người, các người làm gì vậy?” Bạch Dung ôm má trái, cái tát kia cực kỳ dùng sức, bây giờ đầu óc ong ong.

Người đàn ông mặc áo thun đỏ, giơ nắm đấm hướng về phía bụng cậu ta, nói: "Đánh mày!"

Nói xong, những người kia liền ba chân hai đấm tiến lên, nhưng lại thực ăn ý né tránh mặt mũi, cùng những bộ phận khác trên cơ thể cũng không có đi quá xa, trên thực tế cũng không có thương tổn gì.

Sau khi đánh xong, một số người ngạo nghễ bỏ đi, để lại một mình Bạch Dung trong nhà vệ sinh.

Nghiến răng nghiến lợi đỡ tường đứng lên: "Mẹ kiếp, có chuyện gì đây, tại sao bọn họ lại đột nhiên đánh thật."

Rõ ràng là mình đã cho tiền, nên chỉ tát một hai cái.

Bạch Dung cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, không còn dấu vết gì, lại đưa tay vuốt má, bởi vì cái tát kia mà gò má đã sưng lên rất cao.

Có vị tanh ngọt trong miệng, nghĩ lại vẫn không thể lãng phí cơ hội này, cho dù là diễn giả thành thật cũng được, chỉ có thể chịu đựng đau đớn thân thể, khập khiễng đi tìm anh Tiêu của cậu ta.

Đến chiều hôm sau mới có lớp, Mạc Chi Dương trở lại trường học, lần này là lớp học văn hóa, tự tin mình sẽ không ngủ được.

Vừa ngồi xuống, mông còn chưa kịp nóng đã thấy Tiêu Nghị mang theo tiểu kỹ nữ mặt mũi bầm dập nhà hắn ta, nổi giận đùng đùng đi tới.

"Mạc Chi Dương, cậu có ý gì?” Tiêu Nghị nặng nề vỗ xuống mặt bàn một cái, bàn đôi run lên.

“Này, anh có ý gì?” Mạc Chi Dương nhăn khuôn mặt nhỏ, khó hiểu nhìn hai người, đem ánh mắt dừng trên người đang đứng phía sau hắn ta: "Oa haha, tại sao anh lại dắt đầu heo ra cửa?"

Quả nhiên, vừa nói ra những lời này, Bạch Dung nước mắt tuôn rơi, rơi như chuỗi hạt châu bị đứt dây, nghẹn ngào: "Anh Tiêu, huhuhu ~~"

“Đừng sợ.” Tiếng khóc này gợi lên khát vọng muốn bảo vệ của Tiêu Nghị, đem người che chắn ở phía sau: “Mạc Chi Dương, cậu có ý gì?"

"Không phải, anh không đầu không đuôi, không thể hiểu được còn hỏi tôi có ý gì, tôi làm sao biết được các người có ý gì, nếu tôi biết có ý gì, cũng không đến mức hỏi anh có ý gì a!"

Câu nói líu lưỡi này khiến mọi người choáng váng ngay lập tức.

Lúc này trong phòng học cũng dần dần có học sinh đi vào, lại là hai người này, nhưng thật ra cũng rất kỳ quái, cặp đôi này tại sao lại luôn tới lớp này tìm phế vật không phân hoá này gây phiền toái.

Bạch Dung ánh mắt sắc bén nhìn thấy một người đàn ông bước vào, gã nhuộm một đầu tóc trắng, trong nháy mắt liền nhận ra, vốn dĩ muốn hét lên, nhưng lại nhìn người bên cạnh Tiêu Nghị, lại làm bộ ủy khất, trốn phía sau hắn ta: "Anh Tiêu, chính là người nhuộm tóc kia, bọn họ đánh em!"

“Ai?” Tiêu Nghị quét mắt một vòng trong phòng học, liền phát hiện bốn năm người vây ở một chỗ đang cùng nhau nói chuyện, trong đó xác thật có một người nhuộm tóc bạc: "Người kia lại đây!"

Giọng điệu mệnh lệnh như vậy khiến người bất mãn, nhưng Beta là người bình thường, không thể giống như Alpha.

Khương Tiêu ngoan ngoãn đi tới, nhưng vẻ mặt lại không giấu được sự khinh thường, hai tay đút túi đi tới trước mặt hắn ta: "Tiêu thiếu gia tôn quý, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đánh A Dung?” Vẻ mặt này chọc giận Tiêu Nghị, giọng điệu cũng trở nên vô cùng kém.

Bạch Dung trốn ở phía sau hắn ta, theo an bài của mình, những người này sẽ làm chứng là do Mạc Chi Dương sai sử, một tên phế vật chưa phân hoá, nếu bị bắt gặp bắt nạt Omega, sẽ bị khai trừ.

Đây mới là mục đích thực sự của cậu ta.

"Tiêu thiếu gia, có phải ngài bị điên rồi không?” Khương Tiêu có chút tức giận vỗ bàn một cái.

Lần này thực sự đem Mạc Chi Dương doạ cho sợ, không ngờ anh chàng này lại diễn khá tốt.

Lão sắc phê đeo khẩu trang ở bên cạnh, thấy Dương Dương run lên một cái, tim hắn cũng đều run theo, muốn ôm cậu vào lòng hôn hôn an ủi, không được, phải kiềm chế! Nếu để Tiêu Nghị nhận ra sẽ gặp rắc rối.

"Tôi là một Beta, làm sao dám bắt nạt cậu ta? Tôi cũng không muốn thôi học, anh tuy rằng là Alpha, nhưng cũng không thể tùy tiện vu khống người khác, mỗi lần anh đều mang đem cậu ta tới tìm chúng tôi gây phiền toái, nhưng chúng tôi cũng chưa làm gì cả, bởi vì là Beta nên phải nhận hết sao?" Giọng của Khương Tiêu rất lớn, đến mức tất cả mọi người trong lớp đều nhìn qua.

Chẫm rãi truyền ra những thanh âm nghị luận giữa các nhóm ba nhóm năm người. Kiểu phân biệt đối xử này luôn tồn tại, rất nhiều Beta đều đã nghẹn từ lâu, cực dễ bị kích động.

Nếu liên quan đến vấn đề này, Tiêu Nghị cũng không dám tùy tiện nói, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm, đây là vấn đề hòa hợp xã hội.

"Tôi thật sự không có làm gì cả, chẳng qua là anh, mặc kệ cậu ta xảy ra chuyện gì, đều nói là tôi, tôi đã chọc ai hả?” Mạc Chi Dương bĩu môi, có chút ủy khất.

Đúng lúc này, lão sư bước vào, nhìn thấy một đôi người không thuộc về chỗ này, liền cau mày: "Hai vị đồng học, sao lại ở đây?"

“Không có gì.” Tiêu Nghị mang cậu ta rời đi, cuối cùng ánh mắt như có móc câu, bắt gặp Mạc Chi Dương liếc mắt một cái, dường như đang nghi ngờ gì đó.

Mạc Chi Dương quang minh chính đại đối diện với hắn ta, ánh mắt bằng phẳng, không có che dấu một chút dối trá.

Cuộc giằng co giữa hai người này đều rơi vào trong mắt của bạn cùng bàn kỳ quái: Tại sao lại nói chuyện như vậy với mợ tương lai của mình chứ? Sớm hay muộn gì cũng lưu đày hai người này đến hành tinh hoang dã.

Bạc Tư Ngự thấy một hồi náo loạn vừa rồi, lại sợ người không vui nên đã đem bài tập đã vẽ suốt đêm đưa cho cậu xem: "Ừm."

“Nhanh như vậy?” Mạc Chi Dương cầm lấy tờ giấy A3, quả nhiên đã vẽ xong, hơn nữa còn rất sạch sẽ đẹp đẽ, không khỏi khen một câu: “Thật lợi hại nha.”

Sẽ còn tuyệt hơn nếu Dương Dương có thể khen mình ở trên giường rất lợi hại, lão sắc phê đã nghĩ như thế!

“Ừ.” Bạc Tư Ngự gật đầu nhận lời khen của cậu, còn vui sướng hơn so với đánh thắng một trận lớn, mắt kính cũng không ngăn được vẻ mặt vui mừng.

Trên sân thượng của khu dạy học, Mạc Chi Dương làm trò trước mặt một vài bạn học, lấy thuốc lá bạc hà mà cậu đã giấu từ lâu ra.

"Tôi đã nói cái tên Bạch Dung gì kia, tại sao lại đột nhiên đưa tiền rồi kêu chúng tôi bắt nạt cậu ta, thì ra là muốn khai trừ chúng tôi!" Khương Tiêu nói, hung hăng phun một ngụm xuống đất: "Nếu không phải nhờ cậu nhắc nhở, tất cả chúng tôi đều sẽ bị khai trừ rồi."

Mạc Chi Dương hút điếu thuốc, dựa vào hàng rào chắn: "Này, bắt nạt Omega, ngay cả người ở khu A cũng phải chịu hình phạt nặng, huống chi là khu B của chúng ta."

Kế sách này có hơi ác độc, Bạch Dung cố ý đưa tiền để bọn họ bắt nạt mình, sau đó báo cáo với Tiêu Nghị, khiến hắn ta đi trút giận, cuối cùng bọn họ chỉ ra và xác nhận là mình làm, Tiêu Nghị nhất định sẽ liên hệ với hội học sinh và giáo viên, cuối cùng mấy người bị khai trừ cùng nhau.

Nếu không phải cậu phát hiện trước, những người này đều bị tính kế đến chết, tính kế cậu thì thôi đi, vậy mà còn làm liên lụy những người khác.

“Về sau vẫn nên ngoan ngoãn học tập, chuyện này đã qua thì cho qua đi, đừng nghĩ đến chuyện trả thù linh tinh gì đó, Không cần thiết.” Mạc Chi Dương có chút lo lắng cho bọn họ.

Mấy tên nhóc hai mươi tuổi này, khẳng định rất bốc đồng, nếu như nuốt không trôi chuyện này lại đi trả thù, cuối cùng tương lai của bọn họ sẽ bị hủy, thật sự không cần thiết, loại chuyện ngược ma mới này cứ để cho cậu lo.

Khương Tiêu nhìn bạn học trước mặt đang hút thuốc, đi tới vỗ vỗ vai cậu: "Anh bạn này, tôi làm, còn những người khác thì sao?"

Nói xong, quét một vòng bốn người còn lại.

"Nhất định nghe theo lão đại.” Một tên nhóc mập mạp trong đó cười đến ngây thơ chất phác.

Đối với vòng vây của bọn họ, Mạc Chi Dương không có hứng thú gì, khi trở về ký túc xá, lại phát hiện cửa đã mở, lập tức cảnh giác: Trong ký túc xá này chỉ có một mình mình thôi.

Đẩy cánh cửa khép hờ ra, cọt kẹt một tiếng, người trong phòng cũng lập tức quay đầu nhìn lại.

“Sao lại là cậu?” Mạc Chi Dương nhìn bạn cùng bàn kỳ quái đeo khẩu trang trong phòng, có chút khó hiểu: “Sao cậu lại ở đây?"

Bạc Tư Ngự nắm trong tay chiếc áo sơ mi màu xanh da trời hơi mộc mạc, hơi ngơ ngác nhìn người trước mặt, gật đầu đáp: "Ừm."

Nhìn người trước mặt run rẩy, Mạc Chi Dương không hiểu nổi, cậu ấy sợ mình như vậy, làm sao lại dám ở chung ký túc xá với mình? Quên đi, mặc kệ là được.

Bạc Tư Ngự nắm chặt áo sơmi, toàn thân run lên vì 'sợ hãi': Nhịn xuống! Đừng đè cậu xuống, đừng làm Dương Dương sợ hãi.

Có phải cậu bắt nạt hắn lắm không?

Tên nhóc này vừa nhìn thấy cậu liền run lên, tựa hồ không có làm gì quá đáng ngoài lời đe dọa, dù sao về sau cũng không nên quá mức như vậy: "Cậu ở thì ở đi."

Nói xong, liền lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.

Bên ngoài ban công phòng tắm vang lên tiếng nước như có như không, Bạc Tư Ngự có thể tưởng tượng ra, làn nước ấm áp mơn trớn làn da kia, hắn tham lam hít hà không khí vô vị, giống như có thể ngửi được mùi của Dịch Dương.

Nước phải nên ôn hoà hơn bàn tay của hắn, vuốt ve làn da trắng sứ mỏng manh, từ ngực xuống eo rồi chậm rãi xuống phía dưới, có đôi khi sắc dục không chỉ có thể nhìn thấy.

Mười tám năm, đợi mười tám năm, rốt cuộc cũng có thể đem người ăn vào bụng, nhưng cũng không thể sốt ruột quá.

Sau khi tắm xong đi ra, Mạc Chi Dương thấy hắn ngồi yên ở trên giường, cũng không biết hắn đang làm gì, liền ném khăn tắm đi: "Này, tôi đi căn tin mang đồ ăn cho cậu."

Khi Bạc Tư Ngự định thần lại thì người đã đi ra ngoài rồi, tranh thủ đi tắm rửa một chút.

Phòng tắm này hơi nhỏ, nhưng có mùi của Dương Dương, sữa tắm trong góc cũng có mùi của Dương Dương.

Trong phòng tắm vang lên tiếng thở hổn hển có chút không bình thường, khi nhẹ khi nặng khiến người miên man bất định, tiếng thở dốc nhẹ nhàng mang theo từng câu nỉ non: "Dương Dương, Dương Dương ~"

Tiếng nước hòa cùng những âm thanh lắng đọng khác, dù không khám phá cũng biết người bên trong đã động tình.

Mạc Chi Dương mang theo hộp cơm đã đóng gói trở về, vừa đẩy cửa vào đã thấy tên nhóc này đang đeo khẩu trang học bài: "Mua cơm về rồi, cậu ăn bây giờ không?"

“Ừ.” Bạc Tư Ngự quay đầu lại nhìn cậu đi vào, đầu óc đều bị động tác của cậu câu đi mất, làm sao còn nhớ tới chuyện ăn cơm.

Tùy tay ném hộp cơm lên bàn: "Ăn xong nhớ trả tiền cho tôi."

Đặt hộp cơm xuống, Mạc Chi Dương lại không rời đi ngay, thực ra cũng khá tò mò không biết hắn trông như thế nào, người này trông rất cao, vai rộng chân dài, dáng người rất chuẩn.

Chỉ là hắn hình như lúc nào cũng đeo khẩu trang và mắt kính, khiến người ta nhìn không ra diện mạo, có chút tò mò: "Ngươi, lúc ăn cơm cũng đeo khẩu trang hả?"

“Hừ.” Bạc Tư Ngự lắc đầu, nhưng không dám cởi khẩu trang xuống, tuy rằng cơ hội xuất hiện trước mặt công chúng của hắn không nhiều lắm, nhưng không chắc Dương Dương đã xem qua mình diễn thuyết chưa.

Hắn càng che, càng khiến người tò mò.

Đem hộp cơm đã đóng gói ở trên bàn đưa đến trước mặt hắn: "Cậu thật sự không định ăn cơm?” Ăn cơm thì nên tháo khẩu trang xuống đi?

Dưới cái nhìn thiêu đốt của cậu, Bạc Tư Ngự từ từ đặt tay lên chiếc khẩu trang, ngập ngừng.

-----------

Bản dịch chỉ đăng tại W🅰️#p🅰️d và W0️⃣rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp!