Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 8




Đương lúc đang hoảng hốt không biết phải làm sao, Quý Hoài chợt nghe tiếng nói lãng đạm vọng lên từ sau lưng

“Sao vậy?”

Quý Hoài xoay ngoắt người lại, nhìn hòa thượng Trạm Hoa đang cầm mớ trái cây, vẻ mặt khó hiểu nhìn mình.

Lòng Quý Hoài rối bời, nhưng khi nhìn thấy Trạm Hoa, bỗng chốc cảm thấy an tâm. Y giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không có gì, ngươi vừa đi đâu?”

“Đi hái trái cây.” Trạm Hoa đưa mớ trái cây cho Quý Hoài, “Đã rửa rồi.”

“Cảm ơn.” Quý Hoài nhận lấy, cắn một miếng. Vị chua chát đắng nghét suýt khiến y phun ra, nhưng nhìn Trạm Hoa mặt không đổi sắc ăn trái cây, y cau mặt đành cố nuốt xuống.

Trạm Hoa lại đưa cho y một trái khác.

Quý Hoài do dự, dưới ánh mắt Trạm Hoa, thử cắn một miếng. Vị ngọt ngào mát lạnh khiến mắt y sáng lên. Y đưa trái cây tới miệng Trạm Hoa, vui vẻ nói: “Cái này ngọt quá! Ngươi nếm thử xem!”

Trạm Hoa vừa rồi cố ý cho y ăn quả đắng: “…”

Trạm Hoa không muốn ăn trái cây Quý Hoài đã gặm, nhưng thấy ánh mắt trong trẻo và mong chờ của y, lại không tự chủ há miệng cắn một miếng.

Quả thật rất ngọt.

“Có phải rất ngọt không?” Quý Hoài cười với hắn.

“Ừ.” Trạm Hoa quay đầu, đáy mắt hơi buồn, không biết mình đang giận cái gì.

Quý Hoài nhanh chóng ăn hết trái cây, hăng hái ngồi xổm trước mặt Trạm Hoa, đẩy mớ trái cây trong tay y, “Chúng ta tìm hai trái ngọt nữa, ta đoán cái này nhất định cũng ngọt!”

Trạm Hoa không hiểu thiếu gia này vui vẻ ở đâu. Chỉ vì nếm được chút ngọt ngào mà cho rằng tất cả trái cây còn lại đều ngọt sao?

Thật ấu trĩ.

Quý Hoài lấp đầy bụng, không còn khó chịu như trước, lại bắt đầu hoạt bát, quấn lấy Trạm Hoa hỏi: “Vậy Phượng Vũ Các và Phi Tiên Lâu rốt cuộc làm gì?”

Trạm Hoa vốn không muốn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của hắn, nhưng hai người ngồi đây cũng nhàm chán, nên hắn nói sơ lược cho y hiểu.

Quý Hoài nghe xong, đại khái hiểu được ý ý Trạm Hoa muốn biểu đạt.

Phượng Vũ Các- một đám điên thích âm thầm hạ độc

Phi Tiên Lâu –  một lũ múa may quay cuồng không não

“Nhưng Hoàn Tử Ngang nói, Trường Hồng Cốc, Phi Tiên Lâu và Phượng Vũ Các là môn phái đứng đầu Võ Lâm Minh.” Quý Hoài sửng sốt.

Trạm Hoa lấy khăn lau tay, trầm ngâm: “Võ Lâm Minh chỉ là đám cỏ rác, chẳng khác gì trò xiếc ven đường.”

Quý Hoài cảm thấy Trạm Hoatruowsc mặt hơi khác lạ, nhưng không nói rõ được. Nhìn kỹ, Trạm Hoa vẫn tĩnh lặng như năm tháng, có lẽ đây là cảnh giới của người xuất gia.

“Đi thôi.” Trạm Hoa đứng dậy nói với y: “Những người đó sẽ sớm đuổi theo.”

Quý Hoài lập tức căng thẳng, nhắm mắt theo đuôi Trạm Hoa.

“Trạm Hoa, chúng ta đi đâu?” Quý Hoài phát hiện phương hướng hắn đi dường như có mục đích, vui vẻ nói: “Ngươi tìm được đường rồi?”

“Ừ.” Trạm Hoa liếc y, mặt không cảm xúc.

Cách hai người hơn mười dặm, trong một sơn động.

Người nữ xinh đẹp mặc áo đỏ dựa vào cửa động, thổi móng tay, hỏi người nam lạnh lùng bên cạnh: “Sao chủ nhân chưa tới?”

“Không biết.” Người nam lạnh lùng đáp.

“Chậc chậc.” Người nữ hồn nhiên không quan tâm đến sự lạnh lùng của hắn, tự nói: “Chủ nhân ra ngoài gần nửa năm, mọi người ai cũng nhớ hắn.”

Người nam lạnh lùng im lặng.

“Minh Dạ ngươi thật vô nghĩa.” Người nữ bĩu môi: “Nếu không phải chủ nhân ra lệnh, ta sẽ không đi cùng ngươi.”

Minh Dạ nhìn nàng: “Lấy máu cần treo tính mạng con người, ngoài ta không ai làm được.”

“Vâng vâng vâng, chỉ ngài có bản lĩnh này, người khác đều không được.” người nữ mỉm cười, trong tay xuất hiện con dao mỏng như cánh ve: “Ta gọt thịt róc xương cũng nhanh, cam đoan không đợi hắn tắt thở sẽ biến hắn thành bộ xương.”

Quý Hoài đang đi theo Trạm Hoa bỗng rùng mình.

Trạm Hoa quay đầu nhìn y.

Quý Hoài xoa xoa cánh tay: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát?”

Trạm Hoa gật đầu.

Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, tìm chỗ bóng râm dưới cây lớn ngồi xuống, vẫy tay với Trạm Hoa.

Trạm Hoa đi tới ngồi cùng, nghe Quý Hoài nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ, Trạm Hoa, ngươi đừng đi cùng ta nữa. Ra khỏi khu rừng này chúng ta đường ai nấy đi.”

“Vì sao?” Trạm Hoa hỏi.

“Ngươi xem nhiều người đuổi giết ta như vậy, ngươi ở cùng với ta chỉ bị liên lụy theo thôi…” Quý Hoài thở dài, “Không cần liều mạng vì ta.”

Trạm Hoa đáp: “Nếu chỉ còn lại mình ngươi, rất nhanh sẽ bị bọn họ bắt được.”

“Bắt thì bắt thôi.” Quý Hoài cười gượng, nụ cười không thể duy trì trên mặt bao lâu, “Ngày lễ ngày tết, nhớ đốt nhiều giấy tờ vàng bạc cho ta là được.”

Lũ bạn ăn chơi trác táng chỉ là bạn rượu thịt, Quý Hoài không trông cậy vào họ. Giờ đây lại nhờ vả Trạm Hoa, y cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Trạm Hoa thản nhiên nhìn y, “Được.”

Quý Hoài nở nụ cười, cảm khái nói: “Ngươi thiện lương từ bi như vậy, sau nay đừng để người ta lừa.”

Trạm Hoa nhìn y như kẻ ngốc, trong mắt Quý Hoài lại hiểu thành thương tâm. Y đưa tay vỗ vỗ lưng Trạm Hoa, “Không việc gì!”

Ánh mắt Trạm Hoa nhìn y càng thêm hiền lành.

Hai người đi thêm gần nửa canh giờ, nhưng càng đi càng sâu vào núi rừng. Quý Hoài nghi ngờ: “Trạm Hoa, chúng ta có đi nhầm đường không?”

Trạm Hoa không dừng bước, giọng lạnh lùng: “Không đi nhầm, đi theo đi.”

Quý Hoài không nghi ngờ gì, vội vàng đuổi theo. Chẳng lâu sau, Trạm Hoa dừng bước.

Trước mặt là một hang động đen sì, từng trận gió lạnh ùa ra. Quý Hoài rùng mình, “Chúng ta qua đêm ở đây sao?”

“Ừ.” Trạm Hoa đáp, bước vào hang động.

“Chờ ta một chút!” Quý Hoài vội vàng đi theo. Vừa bước vào động, y cảm thấy sau gáy đau nhức và mất ý thức.

Cô gái kia theo sau Trạm Hoa, tiến vào hang động trước.

Minh Dạ đã đợi sẵn trong động, nhìn thấy Trạm Hoa, cung kính quỳ gối hành lễ. Nàng không nói lời nào, mở cơ quan trong động. Tiếng ầm ầm vang lên, vách hang lộ ra một lối vào ngầm rộng hai người.

Mấy người tiến vào ám đạo, tiếng ầm ầm lại vang lên, hang động khôi phục nguyên dạng như chưa từng có ai đến.

“Nam Ngọc.”

“Có thuộc hạ!” Cô gái tiện tay ném Quý Hoài sang một bên, quỳ gối trước mặt Trạm Hoa, nơm nớp lo sợ.

Trạm Hoa im lặng, khiến Nam Ngọc đổ mồ hôi lạnh.

Lâu sau, Trạm Hoa mới mở miệng: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Nam Ngọc thở phào nhẹ nhõm, “Dược liệu cần đều đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Ừ” Trạm Hoa nhìn Quý Hoài đang hôn mê, vội vàng thu tay lại. “Ra tay đi.”

“Vâng” Nam Ngọc đứng dây tới trước mặt Quý Hoài, lưỡi dao trong tay xoay nhanh. Hắn nhấc Quý Hoài lên, để lên bệ đá, rồi nói với Nam Ngọc: “Chờ máu chảy một nửa rồi ngươi mới ra tay.” Nam Ngọc gật đầu.

Minh Dạ cầm lấy cổ tay Quý Hoài, mũi dao sắp chạm vào, Trạm Hoa đột nhiên ho khan một tiếng. Tay Minh Dạ run rẩy, suýt nữa cắt đứt tay Quý Hoài, ngẩng đầu nhìn Trạm Hoa với vẻ kinh ngạc.

Trạm Hoa hơi nhíu mày, hỏi: “Lúc trước hắn trúng độc Phượng Vũ Các, không biết có ảnh hưởng đến dược hiệu hay không?”

Minh Dạ nói: “Chủ nhân sẽ không sao. Độc trong cơ thể ngài cực kỳ mạnh, Phượng Vũ Các hạ độc hắn căn bản không lấy mạng hắn, sẽ không ảnh hưởng gì.”

Trạm Hoa nhìn chằm chằm Quý Hoài hồi lâu, không nói gì. Minh Dạ và Nam Ngọc nhìn nhau, không biết Trạm Hoa có ý gì, cũng không dám ra tay.

Trạm Hoa thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Ra tay đi.”

Minh Dạ dùng đao rạch cổ tay Quý Hoài, máu đỏ sẫm theo lòng bàn tay chảy vào trong một bình sứ đặt phía dưới. Trạm Hoa ngồi xếp bằng đả tọa, Nam Ngọc nghiêm túc lấy máu, đang chuẩn bị dược liệu. Qua chừng nửa khắc, trong không khí tựa hồ truyền đến một tiếng động rất khẽ.

Trạm Hoa đột nhiên mở mắt, quát khẽ một tiếng: “Tránh ra!”

Minh Dạ và Nam Ngọc theo bản năng phục tùng mệnh lệnh né ra một bên. Hơn mười cây châm dài lóe sáng ghim trên giường đá Quý Hoài đang nằm, vẽ ra hoa văn như mạng nhện.

“Aida dễ tìm ghê.” Người tới đứng ở trước mặt bọn họ vỗ vỗ tay, ánh mắt nhìn cổ tay đang rỉ máu của Quý Hoài còn hơi sửng sốt, “Chậc, các ngươi là ai? Sao có thể phung phí của trời như vậy?”

Nam Ngọc cười nhạo một tiếng: “Bán Diện La Sát Quyền Ninh? Thế nào, lăn lộn không nổi ở Nam Cương lại chạy về Trung Nguyên?”

Quyền Ninh nghe vậy chẳng hề để ý mỉm cười: “Nam Cương sâu quá nhiều còn nóng, Trung Nguyên vẫn thoải mái hơn- -“

Lời còn chưa dứt, hắn đã cùng Minh Dạ cùng Nam Ngọc giao thủ.

Trong sự hỗn loạn ấy, Quý Hoài từ từ tỉnh lại. Đầu tiên là một cây kim dài sượt qua mũi y bay qua, sau đó một con dao nhỏ sắc bén kề sát mặt y, cắt đứt một sợi tóc.

Quý Hoài mơ màng chớp mắt, sau đó cảm thấy cổ tay đau nhức. Y cúi đầu nhìn, nhìn thấy máu trên tay suýt nữa ngất đi mất.

Một giây sau có người dùng vải quấn chặt lấy cổ tay y, kéo y từ trên giường đá xuống. Quý Hoài lảo đảo hai bước mới thấy người kéo mình là Trạm Hoa, trong nháy mắt yên lòng, “Trạm Hoa, chúng ta mau rời khỏi đây!”

Trạm Hoa vẻ mặt nghiêm túc gật đầu với y, kéo y chạy về phía cửa ngầm.

“Giữ người lại!” Quyền Ninh quát to một tiếng, một cây kim dài hướng thẳng về phía Quý Hoài.

Quý Hoài còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ôm vào lòng, hoảng hốt nghe thấy một tiếng trầm đục, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Trạm Hoa.

“Trạm Hoa!” Quý Hoài bắt lấy cánh tay hắn, hớt hải nhìn hắn, “Ngươi…”

“Đi!” Trạm Hoa dừng động tác một lát, rồi kéo Quý Hoài chạy ra cửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Hoài (lo lắng, nghiêm túc): Ngươi tốt vậy sẽ bị người xấu lừa với lợi dụng mất.

Trạm Hoa (nhìn ánh mắt lương thiện của tên ngốc): Đúng

Trạm Hoa—hôm nay lại là một ngày không làm người, thật tốt.