Trạm Hoa chẳng nhớ được nhiều chuyện, chỉ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng một số thói quen vô thức vẫn còn đó.
Hắn không quen thân mật với người khác như thế này.
Nhưng cũng không quá phản cảm.
Hắn vừa định nói thì ánh mắt của đối phương bỗng trở nên sâu thẳm và tĩnh lặng, trông như đang nhớ lại chuyện gì đó, hoặc là đang buồn bã.
“Giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Quý Hoài chậm rãi nói: “Chờ khi ngươi nhớ lại thì sẽ biết.”
“Nếu ta không nhớ ra thì sao?” Trạm Hoa hơi nhíu mày.
Lời nói ấy khiến tâm trạng y cũng trở nên nặng nề.
“Nếu ngươi không nhớ ra,” Quý Hoài nắm lấy bàn tay hơi ẩm và ấm áp của hắn, “thì ta sẽ kể lại từng chuyện một cho ngươi nghe.”
Trạm Hoa thấy nhẹ nhõm hẳn trong lòng, rồi mỉm cười với Quý Hoài.
Quý Hoài nắm chặt tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Trước đây ngươi không hay cười–“
Trạm Hoa nín cười, tưởng rằng y không thích.
“Nhưng cười lên thì rất đẹp.” Quý Hoài chậm rãi nói.
“…………” Trạm Hoa thấy người này quả thật hơi kỳ lạ.
Đối phương có vẻ rất vui khi thấy hắn bối rối, vẫn nắm chặt tay hắn không chịu buông, Trạm Hoa giật giật hai lần vẫn không rút tay ra được, hắn hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Quý Hoài.”
“Ừ?” Quý Hoài vẫn nhìn hắn chăm chú.
Trạm Hoa cúi đầu nhìn hai bàn tay đang chồng lên nhau.
Quý Hoài rất lịch sự rút tay về, cười gượng nói: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.”
Y dẫn Trạm Hoa vào phòng ngủ.
Dưới ánh nến mờ ảo, một chiếc giường không quá rộng hiện ra trước mắt.
“Ngôi nhà này mới mua nên chưa kịp dọn dẹp.” Quý Hoài đặt chân nến lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Tối nay tạm ngủ chung một đêm, ngày mai ta sẽ mời thợ mộc đến đóng thêm một chiếc giường.”
Bây giờ Trạm Hoa chẳng nhớ được gì cả, Quý Hoài rất muốn gần gũi hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không được.
Quý Hoài vừa nghĩ như vậy, lời nói liền tuôn ra khỏi miệng mà không kịp suy nghĩ: “Ngươi có muốn tắm trước không?”
May là Trạm Hoa không thấy có gì lạ, hắn gật đầu.
Phía sau bình phong truyền đến tiếng nước.
Quý Hoài lục tung tủ, cuối cùng cũng tìm ra được một bộ đồ ngủ mới tinh và mềm mại, đặt lên bình phong cho Trạm Hoa, “Thay vào đi.”
“Cảm ơn.” Giọng nói của Trạm Hoa hơi khựng lại.
Quý Hoài tựa vào ghế đọc sách, nhưng thực ra lại dựng thẳng tai nghe tiếng Trạm Hoa tắm, không đọc được chữ nào trên sách, một khắc sau, Trạm Hoa với mái tóc ướt sũng bước ra từ sau bình phong, nước nhỏ tí tách từ tóc hắn, lưng áo đã ướt gần hết.
Thấy Trạm Hoa định nằm xuống ngủ, y vội vàng kéo ngươi lại, “Không lau tóc à?”
Trạm Hoa hơi ngượng ngùng sờ mái tóc ướt sũng, ngơ ngác nhìn y, “Quên mất.”
Hắn mơ hồ nhớ rằng trước đây… mình không có tóc.
Không có tóc ư?
Trạm Hoa còn đang nghi ngờ bản thân, Quý Hoài đã rút ra một chiếc khăn vải, đứng bên giường kiên nhẫn lau tóc cho hắn.
Trạm Hoa khongươi chân ngồi trên giường, cúi đầu mặc y lau, Quý Hoài vén tóc bên tai hắn lên, chỉ cần cúi mắt xuống một chút là có thể nhìn thấy chiếc cổ dài thon thả ẩn vào trong cổ áo…
Quý Hoài dời mắt đi, kéo lại cổ áo hơi xộc xệch của hắn.
Trạm Hoa thực sự không biết cách chăm sóc tóc, nhiều chỗ tóc rối thành từng cục, Quý Hoài dùng khăn vải bọc tóc hắn lại, quay người đi tìm lược, khi quay lại thì thấy Trạm Hoa vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, trông ngoan ngoãn đến khó tin.
Quý Hoài không nhịn được xoa đầu ngươi.
Trạm Hoa vô thức nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt, hắn lại nghi hoặc mở mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài.
Quý Hoài vẫn đặt một tay trên đầu hắn, cúi xuống nhìn hắnchăm chú, khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần Quý Hoài tiến thêm một bước là có thể hôn Trạm Hoa.
Nhưng lùi lại một bước, cũng có thể giải thích thành khoảng cách bình thường.
Quý Hoài nghiêm túc và cẩn thận nhìn hắn hồi lâu, dùng ngón tay cái lau má hắn, nheo mắt chậm rãi nói: “Có một sợi tóc.”
Trạm Hoa từ từ chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên sợi tóc mảnh như tơ giữa ngón tay hắn.
Quý Hoài đặt vào tay hắn, trêu chọc nói: “Mái tóc vất vả lắm mới mọc ra được, đừng lãng phí.”
Trạm Hoa cúi đầu nhìn, Quý Hoài đứng thẳng dậy, giúp hắn chải mái tóc đã khô một nửa, sau đó lại đổi một chiếc khăn vải khác lau tóc cho hắn.
“Quý Hoài, ta nhớ là ta vẫn luôn muốn giết một người.” Trạm Hoa đột nhiên lên tiếng.
Quý Hoài ngừng lau tóc cho hắn, một lúc sau mới hỏi: “Giết ai?”
“Không nhớ ra.” Trạm Hoa cúi đầu mặc hắn buộc hờ tóc cho mình, “Nhưng hẳn là ta phải hận người đó đến tận xương tủy.”
Quý Hoài nâng cằm hắn lên, cười nói: “Hận đến tận xương tủy thế nào?”
“Ta thường xuyên–” Trạm Hoa nói lắp bắp, “mơ thấy hắn.”
“Mơ thấy hắn làm gì?” Quý Hoài tiếp tục hỏi.
Trạm Hoa nhíu mày, nhớ lại: “Rình giết hắn.”
Người đó hình như là một công tử nhà giàu, thường lui tới chốn lầu xngươi, ra vào sòng bạc phố phường, trêu hoa ghẹo nguyệt uống rượu chè… là một tên công tử bột vô tích sự.
Trong mơ, hắn luôn ẩn núp trong bóng tối quan sát đối phương, đầy bụng sát tâm và không cam lòng, như thể giữa họ có mối thù sâu như biển máu, hắn hận không thể lột da rút gân, ăn thịt uống máu hắn.
Tên công tử bột đó có vẻ rất đẹp trai, mày mắt ôn nhu thngươi tú, khi nhìn người thì khóe mắt hơi cong, tự mang theo phong thái lãng tử, rất đáng ghét.
Trạm Hoa nhìn Quý Hoài đang cười tủm tỉm trước mặt, giọng nói đột nhiên khựng lại, “…… Rất giống ngươi.”
Nhưng Quý Hoài lại không giận mà cười.
Cười lên lại càng giống người mà hắn muốn giết trong mơ.
“Ta còn không biết ngươi đã âm thầm quan sát ta lâu như vậy.” Quý Hoài vén những sợi tóc rối bên má ngươi ra sau tai, y cười rất vui vẻ.
Trạm Hoa ngạc nhiên nhìn y, nhưng không hiểu sao đối diện với người thật của y lại không có chút sát tâm nào, giọng điệu trầm xuống nói: “Bây giờ ta có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay.”
Quý Hoài không biết võ công, cũng không có nội lực, cho dù Trạm Hoa mất trí nhớ cũng có thể dễ dàng giết y.
“Đừng vội.” Quý Hoài lướt qua hắn nằm vào phía trong giường, lười biếng ngáp một cái, “Đây mới chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi nghĩ lại thêm xem, rồi hãy quyết định có giết ta hay không.”
Y kéo nhẹ mái tóc dài đến eo của Trạm Hoa, “Ngoan nào, ngủ trước đã.”
Trạm Hoa nghi ngờ nhìn y một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của chiếc giường mềm mại, vừa cảnh giác vừa thỏa mãn nằm xuống.
Và rất nhngươi sau đó, hơi thở hắn đã đều đều.
Dưới ánh trăng, Quý Hoài gối đầu lên cánh tay, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Trạm Hoa.
Y vốn tưởng mình đã quên mất Trạm Hoa trông như thế nào, dù là trong mơ hay khi tỉnh táo, y đều cố gắng hết sức để khắc họa hình dáng của người này, nhưng vẫn không thành công.
Càng về sau, những gì y có thể nhớ chính xác càng ít.
Vô số đêm lạnh lẽo, y đơn độc một mình, cố gắng nhớ lại, rồi lại sụp đổ, cả người điên cuồng, không nắm bắt được gì cả.
Nhưng khi Trạm Hoa xuất hiện trước mặt y, người y quan tâm tự nhiên có hình dáng, thậm chí y không cần cố ý suy nghĩ, những ký ức chôn giấu trong tim bỗng trở nên sinh động và tươi mới.
Những nỗi nhớ cố chấp và cô đơn ấy cuối cùng cũng có chỗ để về.
Trạm Hoa quay người lại đối diện với y, Quý Hoài gần như tham lam nhìn chòng chọc vào mày mắt hắn, ngay sau đó Trạm Hoa đột ngột mở mắt.
Quý Hoài im lặng nhìn hắn.
Nghiêm túc suy nghĩ xem nên đánh ngất Trạm Hoa hay tự tìm một cái lỗ để chui vào.
“Quý Hoài, ngươi khóc.” Trạm Hoa nói.
“Không khóc, ngươi nhìn nhầm rồi.” Quý Hoài kiên quyết phủ nhận.
“Mắt đỏ rồi.” Trạm Hoa lại nói.
Quý Hoài xoa mặt, “Vừa nãy nến chiếu vào.”
“Ồ.” Trạm Hoa có vẻ miễn cưỡng tin vào lý do ngớ ngẩn này, hắn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, hắn lại mở mắt ra, thở dài, “Quý Hoài, ngươi nhìn ta như vậy, ta không ngủ được.”
Có mấy khoảnh khắc ngươi tưởng Quý Hoài muốn nuốt chửng cả xương lẫn thịt hắn, lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên.
Quý Hoài ngoan ngoãn nhắm mắt, “Được, ta không nhìn nữa, ngươi ngủ đi.”
Trạm Hoa nhắm mắt lại, một lúc sau lại từ từ mở ra, giọng buồn buồn nói: “Quý Hoài, vừa nãy ngươi đang khóc phải không?”
Quý Hoài thấy chua xót trong lòng, mở mắt nhưng không nhịn được cười, “Ừ.”
“Tại sao lại khóc?” Trạm Hoa nhìn y hỏi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt hắn tràn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.
“Ta tưởng rằng… cả đời này sẽ không tìm được ngươi nữa.” Quý Hoài nói: “Ta không cố ý dọa ngươi đâu.”
Rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến Trạm Hoa thấy chua xót, một cảm xúc kỳ lạ từ sâu trong lòng dâng lên, khiến hắn buồn đến tột cùng.
Hắn giơ tay lau đi giọt nước mắt hơi lạnh trên sống mũi Quý Hoài.
Sau đó hắn nghe thấy Quý Hoài cười nói: “Ta chỉ là… hơi nhớ ngươi.”