Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 58




Quý Hoài nhìn đôi mắt thngươi tú của đối phương, thoáng chốc tưởng mình đang mơ.

Y đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại Trạm Hoa, trong tưởng tượng của y, Quý Hoài hẳn là mừng đến phát khóc, kích động, tức giận, vui mừng khôn xiết… Tóm lại những cảm xúc cực đoan không thể kiềm chế sẽ ùa đến nhấn chìm y, để hoàn toàn thỏa mãn nỗi ám ảnh điên cuồng của y trong mười một năm qua.

Để y trông không giống một trò hề đến vậy.

Nhưng không có sự cuồng loạn, cũng không có sự ngạc nhiên đau buồn khi cố nhân gặp lại sau nhiều năm.

Y đứng trên phố xá đông đúc, thổi làn gió xuân đã mang theo hơi nóng của đầu hạ, bình tĩnh đến mức không thể tin được.

Tiếng người ồn ào bên tai trở nên tĩnh lặng, Quý Hoài nhìn Trạm Hoa vừa quen vừa lạ trước mắt, nở nụ cười với đối phương, “Trạm Hoa, lâu rồi không gặp.”

“Ngươi là…” Trên khuôn mặt thngươi tú của Trạm Hoa lộ ra vẻ nghi hoặc.

Quý Hoài tháo chiếc mũ rơm trên đầu xuống.

Nhưng ánh mắt đối phương nhìn y vẫn giống như nhìn một người xa lạ.

Hắn không nhớ ta sao?

Hay là ta đã thay đổi quá nhiều nên hắn nhất thời không nhận ra?

Hay là… hắn không muốn nhận ta?

Nụ cười trên mặt Quý Hoài sắp không giữ được, giọng nói cũng đã khản đặc, “Ta là Quý Hoài.”

Y không biết lúc đầu Trạm Hoa mang tâm trạng gì đi chịu chết, càng không biết là muốn dứt khoát không gặp lại y hay là do duyên phận trớ trêu khiến đôi bên xa cách nhau.

Họ đã xa nhau quá lâu, lâu đến mức y đã thêm vào mối tình vốn không mấy chân thành này nhiều sự phỏng đoán và nghi ngờ vô căn cứ, càng thêm vào nhiều sự tô vẽ đẹp đẽ về tình sâu nghĩa nặng của họ.

Quý Hoài hiểu rõ điều này, vì vậy mới càng thêm trống rỗng và buồn bã.

Trạm Hoa lịch sự và xa cách gật đầu với y, “Xin lỗi, chuyện trước đây nhiều thứ ta đã không còn nhớ nữa, chúng ta là bạn bè sao?”

Y mới tỉnh lại đúng là có nghe nói có một người bạn họ Quý đang tìm mình.

Quý Hoài đột nhiên cảm thấy trong lòng mình trống vắng.

Y giống như một người chỉ dùng một tay để chống đỡ khổ sở trên bờ vực vực, y đã kiên trì mười một năm, cuối cùng cũng gặp được người mình muốn gặp, sau đó cam tâm tình nguyện buông tay.

Hóa ra đoàn tụ mà không quen biết còn khiến người ta đau đớn hơn là không gặp nhau.

“Không, chúng ta là…” Quý Hoài đột nhiên nghẹn ngào.

Bạn bè ư? Không, tất nhiên họ không phải bạn bè, họ từng thân mật hơn bạn bè rất nhiều.

Vợ chồng ư? Không, họ còn lâu mới đến mức hứa hẹn trọn đời không rời không bỏ, thậm chí trước khi Trạm Hoa đi chịu chết y còn từng nghi ngờ trong chốc lát.

Từ đầu đến cuối họ chưa từng xây dựng được sự tin tưởng và chân thành không thể phá vỡ.

Họ chỉ là một đôi đấu đá với nhau cuối cùng đều thua thảm hại… những người quen cũ không có duyên phận.

Trạm Hoa vẫn đang chờ y nói tiếp.

Quý Hoài cười có chút buồn bã, nhất thời không tìm ra được một cái cớ nào có thể lừa được chính mình, “Có thể coi là bạn bè.”

Trạm Hoa gật đầu, “Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện trước đây được không?”

Quý Hoài đương nhiên rất vui lòng.

Mặc dù y biết rất ít về chuyện của Trạm Hoa, nhưng lại chi tiết hơn nhiều so với những người khác.

Quý Hoài đi theo sau Trạm Hoa, nghĩ rằng, ít nhất ta biết hắn có mấy nốt ruồi ở thắt lưng, còn biết một số sở thích không thể nói ra của hắn…

Những suy nghĩ lung tung của Quý Hoài đột ngột dừng lại khi nhìn thấy căn nhà đổ nát trước mắt, y mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Ngươi ở đây sao?”

Căn nhà này nằm ở nơi hẻo lánh trên núi ngoại ô, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng thấy gió lùa tứ phía, ngói cỏ bên ngoài đã cũ kỹ, dù chỉ gió lớn một chút cũng có thể thổi thành tro bụi, hai ngày trước còn mưa, đi một đoạn đường này thì giày ủng đã lấm lem bùn đất.

Quý Hoài không thể tưởng tượng được cảnh Trạm Hoa ở đây.

“Ta tỉnh lại ở đây nửa tháng trước.” Trạm Hoa đẩy cửa vào, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Có người để lại cho ta một lá thư, chỉ nói cho ta họ tên, bảo ta tự đi tìm đường sống.” Quý Hoài không thể tưởng tượng được cảnh Trạm Hoa sống ở đây.

Quý Hoài lúc này mới để ý đến dáng vẻ của Trạm Hoa.

Dung mạo của hắn so với mười một năm trước không thay đổi nhiều, điểm khác biệt duy nhất là tóc cuối cùng cũng đã dài ra, nhưng hắn hẳn là không biết buộc, buộc lời bằng một sợi dây ở sau gáy,, trông rất lộn xộn.

Người trông gầy đi và tái nhợt hơn nhiều, quần áo trên người có phần cũ kỹ, nhưng Trạm Hoa thích sạch sẽ, quần áo giặt trắng như tuyết.

“Ngươi hoàn toàn không nhớ chuyện trước đây sao?” Ánh mắt Quý Hoài khóa chặt vào người hắn. cố gắng tìm ra một chút mngươi mối.

“Chỉ mơ hồ nhớ được một số chuyện thời thơ ấu.” Trạm Hoa nhớ lại, “Thỉnh thoảng cũng nhớ ra một số đoạn, nhưng rất mơ hồ.”

Nói rồi hắn cầm chiếc bát sứt trên bàn định uống nước.

Quý Hoài giật phắt lấy chiếc bát.

Trạm Hoa khó hiểu nhìn y.

“Ta…” Quý Hoài cầm bát đứng ngượng ngùng tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói: “Ta và ngươi trước kia là bạn rất thân, đã tìm được ngươi rồi thì đương nhiên không thể để ngươi chịu khổ ở đây, ngươi theo ta về đi.”

Ánh mắt Trạm Hoa chân thành, giống như Quý Hoài chưa từng trải sự đời năm nào, vừa nghi ngờ vừa do dự nhưng vẫn mang theo chút hy vọng, “Quý huynh có thể cưu mang ta không?”

Có lẽ là nửa tháng vừa tỉnh lại hắn sống một mình rất khó khăn.

“Có thể.” Quý Hoài ném bát đi, một niềm vui kỳ quái và méo mó dâng lên từ đáy lòng.

Người y ngày đêm mong nhớ mười một năm, người y điên cuồng tìm kiếm mười một năm, hỏi y có tiện ở cùng y không.

Thật sự là quá tiện.

——

Ngôi nhà Quý Hoài mua không lớn lắm, nhưng y vốn chỉ định nghỉ chân ở đây chứ không định ở lâu.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Trạm Hoa bước vào sân, Quý Hoài đi theo sau hắn khóa chặt cửa lại, sợ sơ ý là người không thấy đâu.

“Quý huynh…” Trạm Hoa nhìn y khóa xích cửa lớn mà không nói nên lời.

Quý Hoài vẫn nắm nửa đoạn xích trong tay, nghe thấy vậy liền quay đầu lại, vẻ mặt khiến Trạm Hoa nghi ngờ y muốn khóa không phải là cửa lớn mà là chính hắn.

Trạm Hoa theo bản năng lùi lại một bước.

Quý Hoài khóa xích lại, nghiêm mặt nói: “Dạo này trộm cắp nhiều, khóa lại cho an toàn.”

Trạm Hoa bán tín bán nghi.

Quý Hoài hít sâu một hơi, nở một nụ cười lương thiện, “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi hâm nóng đồ ăn.”

Trước đó y mua đồ ăn chín trên phố, định ăn với cơm, nhưng bây giờ không mua được cơm, đành phải tạm thời dùng tạm.

Quý Hoài thành thạo nhóm bếp, cho đồ ăn đã mua vào, thở dài có chút tiếc nuối.

Trong truyện, khi cố nhân gặp lại nhau, nếu một bên cầm đồ vật trên tay thì nhất định sẽ kinh ngạc buông tay lùi lại, đồ vật rơi xuống đất để bày tỏ sự kinh ngạc của mình.

Nếu là bát đũa hoặc đồ vật quý giá như vàng ngọc san hô thì càng tốt, tiếng vang càng có thể tôn lên bầu không khí.

Nhưng y không những không lùi lại, mà đồ ăn trên tay kia còn nắm chặt.

Cũng không mừng rỡ rơi nước mắt hay ôm chầm lấy Trạm Hoa, hoặc như y mong muốn nhất, bất chấp hoàn cảnh hôn hắn đến trời đất tối tăm.

Quý Hoài nhìn làn hơi nước bốc lên mà ngẩn người.

Có lẽ đúng như một người nào đó đã nói, việc tìm được Trạm Hoa có thực sự quan trọng hay không, bởi vì thứ y tìm kiếm không phải là Trạm Hoa, mà là sự trừng phạt bản thân được che đậy dưới vỏ bọc tình sâu.

Không nên như vậy.

Quý Hoài cau mày, đưa tay sờ ngực mình, nhịp tim đập bình tĩnh và yên bình, điều này khiến y tức giận và phẫn nộ.

“Quý huynh?” Giọng Trạm Hoa vang lên sau lưng y, tiếp theo là tiếng bước chân.

Trạm Hoa ngồi xuống khúc gỗ bên cạnh y.

Lúc này trời đã tối đen, bếp không thắp đèn, gió bên ngoài cửa sổ có chút gấp gáp, mang theo hơi lạnh của mùa xuân, ngọn lửa nhảy múa trong bếp lò chiếu sáng xung qungươi một màu vàng nhạt.

“Không cần gọi ta là Quý huynh, trước đây ngươi vẫn gọi ta là Quý Hoài.” Quý Hoài ném một khúc gỗ vào bếp lò, quay đầu lại nhìn hắn.

Một nửa khuôn mặt của Trạm Hoa dưới ánh lửa đặc biệt đẹp, nửa còn lại ẩn trong bóng tối không nhìn rõ, “Quý Hoài.”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, mùi thơm của thức ăn hòa quyện với mùi khói từ củi đốt xộc vào căn phòng chật hẹp, hốc mắt Quý Hoài đột nhiên nóng lên vì bếp lửa.

Hai mươi năm đầu đời tăm tối của y, một năm điên rồ dây dưa với Trạm Hoa, và mười một năm mơ hồ sau đó, dường như đều theo tiếng Quý Hoài này rơi vào lửa, cháy sạch sẽ.

Y ngồi đây, vào một buổi tối mùa xuân bình thường, trong căn bếp nhỏ hẹp và bình thường này, vai kề vai với Trạm Hoa, chờ một bữa tối không mấy ngon miệng.

Đã đủ lắm rồi.

“Lạnh không?” Y hỏi Trạm Hoa.

“Có chút.” Trạm Hoa đưa tay ra sưởi ấm bếp lò.

Quý Hoài cởi áo ngoài, khoác lên người Trạm Hoa.

Trạm Hoa lại quay đầu nhìn y.

Quý Hoài cầm một cành cây, cúi đầu chọc vào đống củi cháy giòn trong bếp lò, “Gà nướng hấp sau có lẽ sẽ không ngon.”

“Tại sao?” Trạm Hoa cũng rút một cành cây bên cạnh, giúp y chọc vào cành cây lộ ra.

“Vì nó là một con gà nướng.” Quý Hoài dùng cành cây gõ vào cành cây của Trạm Hoa, “Thời gian lâu quá nguội rồi sẽ không ngon, hấp xong bên trong nhiều nước quá, cũng không còn là mùi vị ban đầu nữa, trở thành một con gà không ra gì.”

Trạm Hoa nhìn chằm chằm vào nồi bốc hơi nóng, giọng điệu chắc nịch: “Nhưng nó vẫn là một con gà.”

Quý Hoài đột nhiên nghẹn ngào.

“Ta đã nửa tháng không ăn thịt rồi.” Trạm Hoa quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ẩn chứa một chút chờ mong.

Quý Hoài vừa đau lòng vừa buồn cười, “Sắp xong rồi.”

Ánh mắt Trạm Hoa nhìn chằm chằm vào nồi thực sự rất nóng, Quý Hoài vốn định hấp thêm một lúc nữa, nhưng thấy vậy đành phải lấy con gà không ra gì ra.

Trạm Hoa ăn rất nhngươi, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích mắt.

“Quý Hoài, ngươi không ăn à?” Trạm Hoa ngẩng đầu nhìn y, dưới ánh nến, hàng mi dài phủ bóng mờ dưới mắt, khiến lòng Quý Hoài mềm nhũn.

“Ta không đói, trước đó đã ăn rồi.” Quý Hoài đưa cho y một cái đùi gà, “Ngươi thích thì ăn nhiều vào.”

Trạm Hoa ăn như gió cuốn mây tan, trong đĩa chỉ còn lại bộ xương gà lộn xộn.

Quý Hoài cầm khăn ướt lau tay cho hắn.

Ánh mắt thẳng thắn của Trạm Hoa khiến y không thoải mái, y vừa định để Trạm Hoa tự lau, thì đột nhiên nghe Trạm Hoa hỏi: “Quý Hoài, chúng ta thực sự chỉ là bạn bè thôi sao?”

Cách lớp khăn ướt, y cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của đối phương.

Quý Hoài từ từ ngẩng đầu lên.