“Ngươi sẽ không giết ta.” Trạm Hoa không hề hoảng sợ, nắm lấy tay y đang cầm dao, giọng nói như những tảng băng trôi trong nước đá mùa đông giá lạnh “Ta sẽ giúp ngươi.”
Lưỡi dao cứa rách làn da mỏng manh, máu tươi theo miếng dán mỏng sắc nhọn chảy xuống mu bàn tay Quý Hoài, ấm áp pha lẫn chút mùi tanh sắt nhờn nhớt.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?” Quý Hoài áp sát vào hắn, giọng nói trầm thấp: “Thật giả lẫn lộn, ta đã sớm không phân biệt được nữa rồi, Trạm Hoa, ta không tin ngươi.”
Có một khoảnh khắc, Quý Hoài thực sự có ham muốn giết chết người này.
Kể từ khi gặp phải người này, cuộc sống của hắn đã thay đổi chóng mặt, mọi thứ đều bị đảo lộn, từng giây từng phút đều sống trong lo sợ…
Nhưng mà – con dao y nắm chặt trong tay không biết từ lúc nào đã rơi vào trong ống tay áo của Trạm Hoa, sợi tơ dài sắc nhọn quấn chặt lấy cổ y, khiến y gần như không thở nổi.
Vẫn không nỡ.
Rõ ràng giết chết đối phương là cách làm sáng suốt nhất, có lợi nhất, nhưng chính là không nỡ.
Rõ ràng là không thắng.
Thua đến thảm hại.
Quý Hoài thở dài mệt mỏi, tựa trán lên vai Trạm Hoa.
“Chúng ta phải tranh thủ rời khỏi đây.” Trạm Hoa đỡ y.
“Nghỉ ngơi một lát.” Tay Quý Hoài đặt lên thắt lưng hắn, giọng khàn khàn: “Bên trong cuộn tranh này có ngăn kẹp, là thánh chỉ lập thái tử của Vũ Tuyên đế năm xưa, liên quan đến quốc vận…”
Trạm Hoa đỡ y khựng lại, “Ngươi định làm thế nào?”
“Ta không hứng thú với ngôi vị hoàng đế.” Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, y choáng váng đầu óc nói: “Quyền Ninh và Triệu Việt là người Bình Dương Vương Triệu Kiệm để lại cho ta, bọn họ nghe lời Triệu Kiệm, ta có muốn hay không căn bản không quan trọng.”
Một khi mở thánh chỉ ra trước mặt mọi người, bất kể bên trong lập ai năm xưa, nếu y muốn sống sót, phản cũng phải phản, không phản cũng phải phản… mặc dù tình hình hiện tại không khả quan hơn là mấy, nhưng dù sao cũng có không gian tiến thoái.
“Ta đã nói hết rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ.” Quý Hoài ngẩng đầu lên, bàn tay bị thiêu cháy rướm máu xoa lên bên mặt Trạm Hoa, trên khuôn mặt lạnh lùng thanh tú của hắn thêm vài vệt bẩn thỉu màu máu.
“Ngươi và Quý Du hợp sức diễn trước mặt ta một vở kịch lớn như vậy…” Quý Hoài cười, vô tình kéo động vết thương, khiến nụ cười trên mặt hắn có chút méo mó “Ta đoán cuộn tranh này năm xưa căn bản không phải Quý Du trộm, mà là Triệu Kiệm đặt ở đây bị các ngươi tìm thấy, chỉ có máu của ta mới có thể mở được cơ quan…”
Trạm Hoa không phản bác.
“Nhưng tại sao ngươi lại phản bội?” Quý Hoài nhìn chằm chằm hắn, “Ta không tin với võ công của ngươi lại chế ngự không được một người thường như ta.”
Trạm Hoa tránh mắt, lại bị Quý Hoài nâng cằm quay lại, “Diệp Trạm Hoa, rốt cuộc ngươi đang làm việc cho ai?”
“Địa Ngục Hải.” Trạm Hoa trầm giọng nói: “Chưởng môn Địa Ngục Hải là nghĩa phụ của ta, ông ta qua lại rất thân thiết với một thế gia nào đó trong triều, năm xưa ta được ông ta nhặt được cũng không phải ngẫu nhiên… nhưng ta chỉ mới biết được sự thật vào nửa năm trước.”
“Bọn họ muốn ngươi làm gì?” Quý Hoài hỏi.
“Đạt được sự tin tưởng của ngươi, hủy thánh chỉ, giết ngươi để tuyệt hậu họa.” Trạm Hoa cụp mắt xuống: “Xác của ngươi do ta xử lý.”
“Vậy nên vật dẫn không cần phải là người sống?” Quý Hoài cảm thấy trọng tâm mình chú ý có hơi sai lệch.
Không biết là do bị thương hay do không gian chật hẹp này quá ngột ngạt, giọng nói của Trạm Hoa có chút run rẩy “Năm đó… ta chỉ muốn khiến ngươi chết đau đớn hơn một chút.”
Thật là một Diệp Trạm Hoa tàn nhẫn.
Quý Hoài cúi đầu mò ống tay áo hắn, lẩm bẩm: “Hay là ta vẫn giết ngươi đi.”
Trạm Hoa nhét con dao găm lại cho y, “Giữ lại phòng thân.”
Hai người nghỉ ngơi một lát, thành thật nói với nhau những điều mà đối phương sớm đã biết rõ, hỏi vài câu mà đối phương căn bản sẽ không trả lời, lại dẫm lên nước lạnh chạy vào trong mộ thất đan xen chằng chịt, liên tiếp đụng phải mấy đợt truy sát khác nhau, Trạm Hoa ứng phó dần dần khó khăn hơn.
Quý Hoài có thể nhận ra cánh tay hắn đang run rẩy.
“Độc phát rồi ư? Thuốc viên của ngươi đâu?” Quý Hoài đỡ hắn dựa vào tường ngồi xuống, đưa tay đi tìm thuốc viên, nhưng lại chẳng thấy đâu.
“Bị ngâm nát rồi.” Trạm Hoa bình tĩnh hơn hắn nhiều, “Nghe đây, Triệu Kỳ có lẽ sẽ mềm lòng tha cho ngươi một mạng, nhưng Lâm Uyên tuyệt đối sẽ giết cỏ tận gốc, nếu ngươi muốn sống sót, hoặc là phản luôn, hoặc là để Triệu Kỳ ra sức bảo vệ ngươi.”
“Ngươi cho rằng con đường mưu phản này có thể đi được?” Quý Hoài hỏi.
“Với học thức và khí phách của ngươi–” Trạm Hoa im lặng một lát.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Quý Hoài biết, hai thứ này đối với một tên công tử bột chính hiệu như y, về cơ bản có thể xem như không có.
Y thậm chí còn không đối phó nổi Trạm Hoa.
“Ta biết.” Quý Hoài thở dài, “Cho nên ta mới muốn đốt bức tranh này.”
Y tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng vẫn tự biết mình.
Trạm Hoa nói: “Có lẽ chính ngươi không nhớ, nhưng ngươi đã từng có ơn cứu mạng với Triệu Kỳ, đừng nhắc đến chuyện này trước mặt hắn, chỉ cần ngươi nhớ kỹ… nếu hắn tấn phong ngươi làm vương, tuyệt đối không được nhận, cắn chặt rằng mình chỉ là Quý Thất, tất cả chỉ là hiểu lầm…”
Quý Hoài nghe càng lúc càng thấy không ổn, y nhíu mày nói: “Trạm Hoa, ngươi–“
“Quý Hoài.” Trạm Hoa nắm lấy tay y, sắc mặt vì đau dữ dội mà trở nên tái nhợt, giọng nói cũng run run, “Ta từ nhỏ đã cảm thấy cuộc sống trên đời này chẳng còn gì thú vị, nhưng lại cứ cố gắng hết sức để sống sót, sau khi ta biết được sự thật, đúng là muốn chém ngươi thành ngàn mảnh để giải nỗi hận trong lòng, huống chi giết ngươi còn có thể làm thuốc giải.”
Quý Hoài bị hắn kéo đến trước mặt, hai người kề sát nhau, hơi thở quấn quít vào nhau, mùi máu tanh và hơi ẩm lạnh lẽo đè nén khiến người ta khó thở.
“Ta hành tẩu giang hồ lâu như vậy, thực sự chưa từng gặp người nào dễ lừa và yếu đuối như ngươi.” Trong mắt Trạm Hoa tràn đầy nghi hoặc, “Rốt cuộc trong đầu ngươi nghĩ gì vậy, lại dám đánh cược với ta, ngươi tưởng đây là trẻ con chơi trò gia đình à?”
“…… Ta,” Quý Hoài có chút choáng váng, “Ngươi nói gì vậy?”
“Ta nói, ai muốn đánh cược với ngươi.” Trạm Hoa cười khẽ, nhìn y bằng ánh mắt phó mặc, “Nếu không phải vì thích, đã sớm lột da ngươi ra làm thuốc giải rồi.”
Canh bạc này ngay từ lúc hắn đồng ý đã thua rồi.
Quý Hoài cảm thấy hơi thở này đè nén khiến đầu y choáng váng, vui mừng, phiền muộn, nghi hoặc và khó tin đan xen vào nhau, khiến tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
“Không,” Quý Hoài nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, chua xót buồn bã tràn đầy, “Ngươi còn muốn… lợi dụng ta lấy thánh chỉ, ngươi lại lừa ta, phải không?”
“Ngươi đoán xem.” Trạm Hoa cười khẩy.
Cổ Quý Hoài đau nhói, ý thức của y bắt đầu biến mất nhanh chóng.
“Trạm Hoa–” Y nắm chặt lấy tay đối phương, khó khăn nói: “Đừng mà.”
Trạm Hoa đỡ y dựa vào tường ngồi, giật lấy cuộn tranh trong tay y, cúi đầu nhìn y, “Ngươi ngủ một giấc, đợi khi tỉnh dậy mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“…… Diệp Trạm Hoa!” Quý Hoài cố mở mắt nhìn hắn, “Ngươi…”
Ngươi muốn làm gì!?
Ngươi giả vờ tình sâu nghĩa nặng cái gì!?
Trả thánh chỉ cho ta! Không cần ngươi lo chuyện bao đồng!
Trong lòng y gào thét, nhưng lại bất lực chống lại ý thức ngày càng mơ hồ và cơ thể ngày càng nặng nề.
Trạm Hoa xoa mặt y, rồi đứng dậy chạy vào sâu trong mộ đạo tối đen ngập nước hồ.
Bóng tối bao trùm lấy Quý Hoài, nước hồ lạnh băng nhấn chìm mũi miệng, tiếng người ồn ào truyền đến từ bốn phương tám hướng–
Rồi đột ngột chìm vào vắng lặng.