Tình hình trong mộ đạo rất hỗn loạn.
Nước hồ không ngừng tràn vào phòng mộ chính, Nam Ngọc, Minh Dạ và Tống Nam cùng những người của Bắc Trấn Phủ Ti giao chiến, nhưng đối phương đông đảo, nhanh chóng bao vây Quý Hoài và Trạm Hoa.
Võ Lâm Minh do Hành Lang đứng đầu đang đứng ngoài quan sát, rõ ràng không có ý định nhúng tay vào.
Tơ đoạn hồn đan xen chằng chịt đóng đinh vào bốn phía của tường đường hầm mộ, cổ tay gầy guộc giật giật, máu bắn tung tóe, đầu người và cánh tay đứt lăn đến chân Quý Hoài, máu tươi trong nước lập tức nhuộm đỏ, thấm ướt đôi ủng của Quý Hoài.
Y cảm thấy dạ dày cuộn trào, nhưng vẫn mặt tái mét không lùi nửa bước.
“Không muốn nhìn thì đừng nhìn.” Trạm Hoa kéo anh ra sau lưng mình.
Quý Hoài bị hắn kéo loạng choạng, một mũi tên bắn thẳng về phía y, giữa đường lại bị phi tiêu va trúng, Quý Hoài quay đầu, thấy Quyền Ninh đang đứng trước mặt y.
“A Hoài, nhìn xem, tên lừa trọc giả này căn bản không bảo vệ được ngươi.” Hắn trêu chọc nhướng mày với Quý Hoài, “Ngươi còn chết tâm đi theo hắn làm gì?”
Chưa dứt lời, hắn đã gọn gàng hạ gục một nhóm lớn binh lính của Bắc Trấn Phủ Ti, vươn tay định bắt Quý Hoài.
Quý Hoài còn chưa kịp nói gì thì đã bị Trạm Hoa dùng một cánh tay ôm vào lòng.
Quý Hoài định lên tiếng, nhưng lại liếc thấy vẻ mặt như gặp thù của Quyền Ninh, cảm thấy không ổn, định vùng vẫy, nhưng lại phát hiện sợi tơ bạc mảnh dài chỉ cách mình trong gang tấc, giọng nói hơi khàn của Trạm Hoa vang bên tai anh: “Đừng động đậy.”
Quý Hoài bỗng lạnh toát như rơi xuống hầm băng.
“Diệp Trạm Hoa!” Quyền Ninh cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Tống Nam và Minh Dạ, Nam Ngọc vốn đang hợp lực chống lại kẻ địch cũng sững sờ tại chỗ, những người của Bắc Trấn Phủ Ti cũng ngơ ngác, những người của Võ Lâm Minh đang đứng ngoài quan sát cũng không hiểu tình hình, rõ ràng một nén hương trước hai người còn có vẻ cùng sống cùng chết, nhưng bây giờ đột nhiên tình thế lại thay đổi chóng mặt.
Quý Hoài run rẩy toàn thân, không biết là vì nước hồ lạnh thấu xương của mùa đông hay vì cơn giận dữ dâng trào trong lòng.
Triệu Việt nằm trên mặt đất được Tống Nam dìu đứng dậy một cách khó khăn, hắn ôm chặt vết thương, yếu ớt nói: “Quả nhiên… Địa Ngục Hải đã cấu kết với triều đình từ lâu.”
Quý Hoài bị kéo mạnh về phía sau hai bước, một giọng nói kỳ quái khàn khàn vang lên trong phòng mộ chính: “Còn chờ gì nữa! Mau dẫn người lấy bản đồ!”
Sự kinh ngạc trong mắt Quý Hoài thoáng qua, đây rõ ràng là giọng của Quý Du!
Trạm Hoa đã sớm——
Cổ tay y đột nhiên đau nhói, bàn tay trắng lạnh của Trạm Hoa nắm lấy cổ tay y, ấn vào một chỗ nào đó trên tường mộ, tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ phòng mộ bỗng chốc lật trời lật đất.
Không biết có phải bị sự đảo ngược đột ngột này ảnh hưởng hay không, cánh tay Trạm Hoa ôm y đột nhiên nới lỏng, Quý Hoài nhân cơ hội dùng khuỷu tay đập mạnh vào bụng hắn, túm lấy cuộn giấy đen dưới chân y lăn về phía trước.
Ngay lập tức vô số đao kiếm lao thẳng về phía y, nhưng đều bị Quyền Ninh và Tống Nam cản lại.
“Bản đồ ở trong tay Quý Hoài!” Hoàn Tử Ngôn hét lớn.
“Diệp Trạm Hoa! Ngươi đang làm gì vậy!” Giọng nói tức giận của Quý Du xuyên qua nước hồ.
Máu đỏ tươi nhuộm đặc ống tay áo của Trạm Hoa nhỏ giọt vào nước lạnh, hắn mặt không biểu tình nhìn Quý Du, “Bản đồ đã lấy ra, giết Quý Hoài là được.”
Quý Hoài lập tức nắm chặt cuộn giấy trong tay, nhìn Trạm Hoa.
Nhưng Trạm Hoa đứng trong bóng tối, dưới ánh lửa tối tăm nhảy nhót, y chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng mơ hồ của đối phương.
Tên thủ lĩnh Bắc Trấn Phủ Ti đó còn chưa kịp phản ứng, thì từ bốn phía đường hầm mộ truyền đến tiếng bước chân đếm không xuể, hàng trăm người mặc áo đen, mặt nạ đen che mặt, cùng với những binh lính mặc áo giáp ùa vào phòng mộ chính, tạo thành thế trận chúng tinh xung nguyệt, vây chặt Quý Hoài ở giữa.
“Thuộc hạ đến cứu giá chậm trễ, xin tiểu Bình Dương vương thứ tội.” Người đứng đầu nói.
Trong nháy mắt, thế công thủ đảo ngược, những người của Quý Hoài vốn đã tưởng chừng như đường cùng bỗng chốc nắm được chủ động.
Quý Hoài nắm chặt nắm đấm trong tay áo, nhìn chằm chằm Triệu Việt và Quyền Ninh bên cạnh, sắc mặt khó đoán.
“Tiểu vương gia,” giọng Triệu Việt yếu ớt, nhưng vô cùng kiên định, “Đi ra ngoài trước! Quyền Ninh!”
Ngọn đuốc tắt ngấm, phòng mộ tối đen như mực, tiếng chém giết và tiếng dao đâm vào da thịt hòa vào nhau, Quý Hoài đầu nặng chân nhẹ bị người ta xô đẩy về phía trước, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước.
Nhưng thứ đợi anh không phải là lối ra.
Chàng thanh niên đứng đầu tiên ăn mặc lộng lẫy, hắn khoanh tay mỉm cười, sau lưng là vô số binh lính tinh nhuệ, chặn kín lối vào.
Triệu Kỳ nhướng mày, ánh mắt lướt qua cuộn giấy trong tay Quý Hoài.
“Bệ, bệ hạ!” Những người của Bắc Trấn Phủ Ti lập tức dừng bước, quỳ xuống đất hô to vạn tuế.
Mặc dù những người của Võ Lâm Minh là người trong giang hồ, nhưng dù sao cũng là thần dân nước Triệu, cũng quỳ xuống theo.
Nhưng Tống Nam, Triệu Việt và Quyền Ninh lại không nhúc nhích.
Triệu Kỳ chậm rãi nhìn về phía Quý Hoài, cười nói: “Tiểu hoàng thúc, lần đầu gặp mặt, nhiều điều không chu toàn, xin đừng trách.”
“Tiểu vương gia.” Quyền Ninh hạ giọng, “Xin hãy mở bản đồ này ra.”
Triệu Việt gật đầu với Quý Hoài.
Quý Hoài cúi đầu nhìn cuộn giấy đen trong tay, nhưng ánh mắt lại liếc thấy Trạm Hoa đang đứng ở bên hông lối ra khỏi đường hầm mộ.
Vết thương trên cổ tay vẫn còn đau nhói.
“Tiểu vương gia!” Trong giọng Triệu Việt hơi thúc giúc
Triệu Kỳ khoanh tay cười nhìn y, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, giọng nói mang theo một chút cảnh cáo, “Tiểu hoàng thúc, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ.”
Vương Điền thích xem náo nhiệt, cười tủm tỉm đứng bên cạnh Triệu Kỳ.
Lòng Quý Hoài rối như tơ vò, tất cả mọi người đều đang chờ anh đưa ra quyết định.
Mặt sau bản đồ này giấu thứ gì đó, cảm giác đó truyền rõ ràng vào lòng bàn tay y.
‘…… Trong dân gian thường đồn rằng, năm đó hoàng đế Nhân Tông lên ngôi không chính đáng……’ Những lời Triệu Việt từng nói với y vang lên trong đầu.
“Năm thứ ba mươi hai của Võ Tuyên Đế, Tuyên Đế lâm bệnh nặng, trước khi băng hà từng có một thánh chỉ lập Thái tử, nhưng lại cách một ngày mới đến tay Nội các, trong một ngày này, toàn bộ phủ Bình Dương Vương bị thảm sát, Bình Dương Vương buộc phải bỏ trốn, nhưng trước khi bỏ trốn, có một cung nữ liều chết đưa thánh chỉ và truyền quốc ngọc tỷ cho Bình Dương Vương Triệu Kiệm…… Hoàng đế Nhân Tông Triệu Nhân kế vị, sau đó truyền cho Triệu Cẩn, Văn Đức Đế băng hà, mới truyền ngôi cho Triệu Kỳ–” Triệu Việt trầm giọng nói: “Nhưng Triệu Kỳ! Ngươi có truyền quốc ngọc tỷ không!?” băng hà, mới truyền ngôi cho Triệu Kỳ–” Triệu Việt trầm giọng nói: “Nhưng Triệu Kỳ! Ngươi có ngọc tỷ truyền quốc không!?”
Cả nghĩa trang bỗng chốc im phăng phắc.
Triệu Kỳ mặt lạnh tanh nói: “Hoàng tổ phụ của trẫm là Nhân Tông Hoàng đế lên ngôi là do Vũ Tuyên Đế đích thân hạ chỉ, truyền quốc ngọc tỷ cùng với thánh chỉ truyền ngôi đều được giao vào tay Nhân Tông, ngọc tỷ truyền quốc đương nhiên ở trong tay trẫm!”
“Vô căn cứ–” Triệu Việt cười khẩy một tiếng.
“Triệu Việt!” Quý Hoài đột nhiên quát lớn ngăn anh ta lại.
Triệu Việt đột ngột ngẩng đầu nhìn y.
Quý Hoài không lộ dấu vết lắc đầu, nhìn đám người đen nghịt xung quanh, trên mặt nở một nụ cười vừa trêu chọc vừa có chút mất kiên nhẫn: “Bệ hạ, các vị đại nhân, còn có các huynh đệ trong Võ lâm minh, kho báu trong Càn Khôn đồ này được đồn thổi rầm rộ, khiến võ lâm chìm trong cảnh máu chảy đầu rơi, Quý mỗ chỉ là một hậu bối của thương nhân từ thành Vãn Lai, phụ thân mất sớm, mẫu thân vất vả nuôi gia đình, nhiều phần kiêu ngạo, thiên hạ đều biết ta không có chí lớn, là một tên công tử bột hư hỏng…
Bây giờ mọi chuyện cũng rối như tơ vò, không biết vì sao ta lại bị cuốn vào chuyện này, nhưng dù sao thì bức đồ này là do tổ phụ ta để lại cho ta, vậy thì quyền định đoạt cũng nên ở trong tay ta.”
Quý Hoài nghiêng đầu liếc nhìn Trạm Hoa một cái, “Làm phiền các vị phải khổ tâm như vậy, tiền tài với ta chỉ là vật ngoài thân, mạng sống này của ta cũng chẳng đáng giá bao nhiêu nữa, mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài nào!”
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền giật lấy đuốc trong tay người bên cạnh, châm lửa đốt bức đồ.
“Tiểu vương gia!”
“Quý Hoài!”
Vô số người muốn xông lên giật lấy bức đồ trong tay y, thậm chí có người muốn giết y, nhưng Quý Hoài chỉ nắm chặt bức đồ trong tay không buông.
“Quý Hoài!” Sợi tơ bạc dài quấn chặt lấy eo và cánh tay y, đột nhiên dùng sức kéo.
Quý Hoài đột ngột nhắm mắt lại, nhưng cơn đau tưởng tượng vẫn không ập đến, ngược lại cả người y như bay lên, giữa không trung bị người đỡ lấy, vững vàng rơi xuống phiến đá trước mộ đạo.
Quý Hoài kinh hồn bạt vía nắm chặt lấy vạt áo của đối phương.
“Ngăn chúng lại!” Triệu Việt giận dữ nói.
“Giành lấy đồ!” Có người hét lên: “Tuyệt đối không thể để bức đồ này rơi vào tay người khác.”
Tiếng ồn ào náo động và vô số đuốc cùng mùi khét lẹt từ bốn phương tám hướng bao bọc Quý Hoài và những người bên cạnh chặt như nêm cối.
“Diệp Trạm Hoa! Ngươi điên rồi sao! Cướp lấy bức đồ đó!” Giọng nói tức giận của Quý Du cùng với tiếng đao sắc bén ập tới họ.
Trạm Hoa kéo Quý Hoài chạy vào mộ đạo, vô số người đuổi theo phía sau.
Không khí ẩm ướt khiến cổ họng Quý Hoài đau rát, anh ta nhìn người bên cạnh với vẻ mặt phức tạp, “Rốt cuộc ngươi là một giuộc với ai? Ngươi muốn gì?”
Trạm Hoa nghiêng đầu nhìn y một cái, “Muốn thuốc dẫn của ta.”
Quý Hoài bừng tỉnh, “Xác chết… không thể làm thuốc dẫn, nhất định phải dùng người sống.”
“Đúng, người sống.” Trạm Hoa vừa kéo y chạy về phía trước vừa quay đầu nhìn y, “Người sống.”
Rất khó diễn tả cụ thể ánh mắt đó, nhưng lại khiến Quý Hoài nhớ rất lâu, lâu đến mức mười mấy năm sau nghĩ lại vẫn nhớ như in, day dứt không nguôi.
Y đã từng nghe quá nhiều người đánh giá về Trạm Hoa, vào khoảnh khắc Trạm Hoa khống chế y, y đã nghĩ rằng những đánh giá này cuối cùng cũng trở thành sự thật, người này tàn nhẫn thủ đoạn, tâm tư khó lường, giỏi mê hoặc lòng người, những khoảnh khắc rung động nào đó trước đây chỉ là sự giả dối giữa họ.
Những vấn đề tồn tại giữa họ khiến họ mãi mãi không thể tin tưởng lẫn nhau, thành thật với nhau.
Nhưng khi tất cả mọi người đều ngăn cản y, y lại làm ngược lại.
Có lẽ vị thuốc dẫn này của y thực sự rất quan trọng.
“Vào đi.” Trạm Hoa đột ngột dừng bước, quay người đẩy y vào cái lỗ thủng đổ nát trên vách mộ, rồi cũng nhanh chóng trốn vào, chỗ hổng đó bị những tảng đá mà tơ đoạn hồn kéo xuống chặn chặt.
Quý Hoài nghe thấy tiếng thở dốc dữ dội của mình, trong miệng tràn ra một mùi máu tanh nồng nặc.
Trạm Hoa nắm lấy cổ tay y, dùng dải vải ẩm ướt quấn chặt vết thương trên cổ tay y.
Quý Hoài nắm chặt tay anh ta, giọng khàn khàn: “Tơ Đoạn Hồn… có thể cắt đứt vạn vật… vừa nãy ngươi còn dám dùng nó để cứu ta?”
Trạm Hoa im lặng một lúc, “Không truyền nội lực, thì chỉ là sợi tơ bình thường.”
Quý Hoài cười một tiếng, y khôgn muốn đào sâu lời giải thích lừa bịp này, “Ngươi định thế nào? Bên ngoài có nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra chúng ta.”
“Bức đồ thì sao?” Trạm Hoa hỏi.
“Đã cháy một chút, thứ bên trong… không cháy được.” Quý Hoài dùng tay kia bị lửa liếm trúng vết thương dính nước, toàn là cảm giác đau nhói, “Nếu ngươi muốn cướp, ta cũng không có cách nào.”
“Đưa cho ta.” Trạm Hoa trầm giọng nói.
Quý Hoài cười nói: “Ngươi giết ta, thì nó là của ngươi.”
“Ngươi cầm nó, đốt nó… Bất kể bằng cách nào, hoàng đế cũng sẽ không tha cho ngươi.” Trạm Hoa siết chặt cổ tay y, “Đưa cho ta.”
“Ta không đưa.” Quý Hoài dựa vào y, mùi máu tanh trong miệng càng nồng nặc, nụ cười trên mặt càng rõ ràng, “Bây giờ ta được tính là thắng cược rồi sao?”
Trạm Hoa im lặng không nói.
Quý Hoài kéo vạt áo hắn hôn lên.
Đây thực sự không phải là một nụ hôn dễ chịu, hơi thở thô ráp đau đớn, môi răng đan xen đầy máu tanh, xung quanh là vách đá lạnh lẽo gồ ghề, hai người dựa vào nhau–một người trúng độc sắp chết, một người bệnh tật yếu ớt thoi thóp.
Nhưng lại vô cùng dai dẳng.
“Trạm Hoa, ta thắng rồi.”
Nương theo ánh lửa yết ợt chiếu qua khe hở, Quý Hoài nhìn chằm chằm vào mắt Trạm Hoa, dao găm trong tay đặt trên cổ hắn, “Ngươi không nỡ giết ta.”