Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 51




Tống Nam vừa dứt lời, toàn bộ mộ đạo bắt đầu sụp đổ từ phía đối diện, nước hồ ùa vào.

“Chạy!” Có người hét lớn.

Mấy người họ chạy hết tốc lực, nhưng nước hồ ùa vào với lực rất mạnh, sắp đuổi kịp cuốn tất cả bọn họ vào trong.

Vài sợi tơ bạc đột ngột cắm vào những viên gạch đá của mộ đạo, Trạm Hoa giật mạnh cổ tay, mộ đạo bên cạnh ầm ầm sụp đổ tạo thành một lỗ hổng.

“Đi lối này!”

Phần lớn nước hồ ùa thẳng về phía trước, nhưng cũng có một ít nước hồ chảy qua lỗ hổng tràn vào mộ đạo mới này, tình hình không mấy khả quan, lại đúng lúc này lại đụng độ với Hoàn Tử Ngang và Hành Lang cùng đám người của họ.

Đám người Võ Lâm Minh thấy Quý Hoài liền xông lên định cướp người, nhưng không ngờ Quý Hoài và những người khác không những không lùi mà còn tiến, thậm chí còn xông tới với tốc độ còn nhanh hơn cả họ, thẳng đến chỗ đám người Võ Lâm Minh.

Ban đầu đám người Võ Lâm Minh còn hơi nghi ngờ, nhưng khi họ nhìn thấy nước hồ cuồn cuộn phía sau mấy người họ trong bóng tối, thần sắc lập tức biến thành kinh hãi, quay người bắt đầu chạy về phía trước.

Nhưng tốc độ chạy của mọi người không đủ nhanh, rất nhanh sau đó mọi người đã bị nước hồ cuốn vào, ầm ầm lao về phía trước.

Trong lúc hỗn loạn, Trạm Hoa nắm chặt tay Quý Hoài, Quý Hoài trong khoảnh khắc mất đi ý thức cũng nắm chặt tay hắn.

——

Lần nữa tỉnh lại, Quý Hoài phát hiện xung quanh có đèn đuốc, nhưng ánh đèn lại có chút mờ ảo kỳ lạ.

Có người đỡ lấy vai y kéo y dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo, y ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Trạm Hoa.

“Đây là đâu?” Quý Hoài đứng dậy, bất chợt trước mắt tối sầm, loạng choạng bước về phía trước.

Trạm Hoa đỡ y, nói: “Chúng ta bị nước cuốn vào mộ đạo thứ năm, đây hẳn là mộ chính.”

Quý Hoài bừng tỉnh, “Ngươi biết bên cạnh là mộ đạo thứ năm nên mới phá vỡ bức tường mộ đạo đó?”

“Ừ, sớm muộn gì cũng bị nhấn chìm trong mộ đạo.” Trạm Hoa nói: “Nhưng cũng nhờ nước hồ đó mà không cần phải dò tìm nhiều cơ quan như vậy, trực tiếp đưa chúng ta vào mộ chính.”

Dù là có chủ kiến trước hay là vô tình, cuối cùng họ cũng vào được mộ chính, lúc này những người bị nước cuốn vào cũng bắt đầu tỉnh dậy.

“Mẹ kiếp, đây là cái nơi quái quỷ gì!?” Tống Nam vừa mở mắt ra đã đối mặt với một cái đầu lâu, lập tức sợ hết hồn, nhảy bật dậy khỏi mặt đất.

Minh Dạ nhìn Triệu Việt đang nằm sõng soài trên đất, đá hắn một cái: “Này, đừng giả chết nữa, dậy đi.”

Người nằm trên đất không có bất kỳ phản ứng nào.

Minh Dạ cau mày, cúi người lật người hắn lại, kết quả phát hiện mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, vết thương đều bị nước hồ ngâm cho trắng bệch.

“Người này không phải chết rồi chứ?” Nam Ngọc ngồi xổm xuống xem.

“Triệu huynh!” Nghe vậy, Tống Nam kêu lên một tiếng, lao tới: “Triệu huynh, tỉnh lại đi!”

Minh Dạ chặn hắn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ lay hắn như vậy, vốn dĩ không chết cũng bị ngươi lay chết.”

Tống Nam lập tức không dám cử động, lặng lẽ thu tay lại, lo lắng hỏi: “Các ngươi có mang theo thuốc trị thương không?”

“Ta còn một nửa lọ nhỏ, không biết có bị nước hồ ngâm không.” Minh Dạ lấy từ trong lòng ra một cái lọ sứ nhỏ, mở ra xem: “Ồ, xem ra hắn may mắn.”

Trong tay Nam Ngọc không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai lưỡi dao nhỏ mỏng như cánh ve. “Được rồi, để ta cắt chỗ thịt thối này cho hắn.”

Nhưng chưa kịp để lưỡi dao chạm vào thịt thì đã bị Minh Dạ chặn lại.

Nam Ngọc nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Để ta.” Minh Dạ nói.

Nam Ngọc ngẩn ra một lúc, bật cười: “Ồ, thế là bảo vệ rồi à?”

Minh Dạ lấy lưỡi dao từ tay nàng, lạnh lùng nói: “Ta chỉ sợ ngươi cắt không sạch sẽ.”

“Con dao liễu này của ta trượt tay bao giừo!?” Nam Ngọc kinh ngạc nói: “Ngươi dám nghi ngờ tay nghề của ta sao?”

“Nam Ngọc cô nương đừng giận, đừng giận.” Tống Nam cười gượng, sợ hai người họ đánh nhau rồi chặt Triệu huynh của hắn thành xác khô, “Chúng ta vẫn nên mau chóng chữa thương cho Triệu huynh thôi.”

Nghe thấy tiếng ồn ào ở không xa, Quý Hoài định đi xem, nhưng bị Trạm Hoa chặn lại.

“Minh Dạ và Nam Ngọc sẽ trông chừng Triệu Việt.” Trạm Hoa nói: “Ngươi không cần lo lắng.”

“Dù sao thì cũng nên nhìn một cái cho yên tâm.” Quý Hoài cười với hắn: “Sức khỏe của Triệu huynh yếu, ta sợ hắn chịu không nổi những xóc nảy này.”

Trạm Hoa ngạc nhiên: “Ngươi còn dám nói người khác sức khỏe yếu sao?”

Quý Hoài ho khan một tiếng: “Sức khỏe của ta cũng không đến nỗi nào.”

Nhưng chẳng mấy chốc, hai người họ đã không còn thời gian để nói về vấn đề sức khỏe yếu nữa.

Hành Lang và Hoàn Tử Ngang cũng đã tỉnh lại, người của Võ Lâm Minh đông đảo, nhưng tệ hơn nữa là đám người của Bắc Trấn Phủ Ti vẫn truy đuổi Quý Hoài cũng bị nước hồ tràn vào cuốn vào ngôi mộ chính này.

Ngôi mộ chính trông giống như một cái đĩa khổng lồ, Võ Lâm Minh, Bắc Trấn Phủ Ti và Quý Hoài, Trạm Hoa mỗi bên chiếm một phía, tạo thành thế chân vạc, nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng cục diện bế tắc này luôn phải có người phá vỡ.

Vào thời điểm quan trọng, Tống Nam vẫn có thể đứng ra, hắn chủ động đứng ra, chắp tay với những người của Bắc Trấn Phủ Ti: “Tại hạ Tống Nam, phụ thân là tướng quân Tống Phàm của thành Thạch Nguyên, chư vị đồng liêu… chúng ta có phải hiểu lầm gì không?”

Những người của Bắc Trấn Phủ Ti nghe hắn nói vậy đều nhìn nhau, bọn họ không ngờ thân phận của mình lại bị phát hiện nhanh như vậy, càng không ngờ rằng bọn họ lại trực tiếp đối đầu với con trai của Tống Phàm, mà Tống Nam thì có vẻ đứng về phía Quý Hoài.

Người đứng đầu của Bắc Trấn Phủ Ti nói: “Tống tiểu tướng quân, hiện tại nhà họ Tống của các ngươi đang tự thân khó bảo toàn, ngươi tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này.”

Sắc mặt Tống Nam thay đổi: “Ý ngươi là gì!?”

Ai ngờ người đó dường như đã hạ quyết tâm, nói lớn: “Giết Quý Hoài! Sẽ được thưởng hậu hĩnh!”

——

Ngoài thành Thạch Nguyên.

Mí mắt Triệu Kỳ đột nhiên giật mạnh, cau mày.

“Thưa chủ tử, phía trước là thành Thạch Nguyên.” Có người ở bên ngoài xe nhỏ giọng bẩm báo: “Cách phía sau chúng ta hơn mười dặm, chúng ta đã phát hiện ra người của Lâm Thượng thư.”

“Ồ, Lâm Thượng thư đuổi theo nhanh như vậy sao.” Vương Điền tỏ vẻ thích xem náo nhiệt: “Ta có cần cho ngươi vài người không?”

Triệu Kỳ lắc đầu, nói với người bên ngoài xe: “Nhanh chóng vào thành.”

“Vâng.”

Vương Điền cười nói: “Thật không biết nên nói tiểu hoàng thúc của ngươi là mệnh lớn hay mệnh hẩm.”

Triệu Kỳ sắc mặt u ám: “Trước khi chưa gặp được người, trẫm sẽ không vội kết luận.”

Vương Điền nhìn hắn đầy ẩn ý.

Triệu Kỳ nhướng mày: “Ngươi làm gì mà có vẻ mặt đó?”

“Lương Đế cũng không nói sai, quả nhiên ngươi có tố chất của một minh quân.” Vương Điền điềm nhiên nói.

Triệu Kỳ khinh thường hừ một tiếng: “Trẫm vốn dĩ là minh quân.”

“Ồ, vừa nói ra câu này, lại giống hệt một hôn quân rồi.” Vương Điền mỉm cười.

Triệu Kỳ định cho hắn một bài học, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của thị vệ:

“Thưa chủ tử, phía trước nghĩa trang thành Thạch Nguyên xảy ra động đất, chính là nơi những người của Bắc Trấn Phủ Ti mất tích.”

Triệu Kỳ sắc mặt nghiêm lại: “Đi xem.”
Lời tác giả:

Truyện đang dần khôi phục tiến độ cập nhật~ Xin lỗi các bạn đọc đáng yêu đã phải chờ đợi lâu như vậy! Cúi đầu~

Có lẽ sẽ cập nhật hai chương một ngày~