Quý Hoài không ngờ Quý Liêm ra tay nặng như vậy. Vết thương trên bụng y khiến Trạm Hoa khi nhìn thấy cũng phải nhíu mày.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Hoài vô cùng sợ đau, chỉ là không ai để ý. Y ít khi bị thương, cho nên khi bất ngờ bị trúng hai cước như vậy, cơn đau ập đến khiến y tưởng chừng như sắp mất mạng.
Sợ Trạm Hoa chê cười, y cố chịu đựng, dù bôi thuốc đau đến mặt trắng bệch cũng không rên một tiếng. Mồ hôi nhỏ lấm tấm trên trán.
Trạm Hoa vừa ngẩng đầu, liền thấy Quý Hoài ra vẻ thoải mái. Sau một lát trầm mặc, y còn nở nụ cười với Trạm Hoa: “Cảm ơn.”
Trạm Hoa lắc đầu, hỏi: “Việc này ngươi định xử lý thế nào?”
Ánh mắt Quý Hoài lóe lên tia lạnh: “Yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Ngày hôm sau.
Trạm Hoa đứng ở cửa sân Quý Hoài, nhìn A Liên lo lắng hỏi: “Ngươi nói Thất thiếu gia nhà ngươi làm sao vậy?”
A Liên sắp khóc lên: “Tối hôm qua thiếu gia trước mặt mọi người chống đối đại nãi nãi, suýt nữa khiến đại nãi nãi tức ngất. Y còn đánh gãy cánh tay Ngũ thiếu gia rổi bị nhốt trong từ đường suốt một đêm!”
Trạm Hoa: “……”
Bây giờ A Liên nhớ lại cảnh tượng gà bay chó sủa tối qua, hai chân run rẩy. Thiếu gia nhà hắn ngày thường chỉ hơi ngang ngược, không thể nào đi phi lễ cô nương, huống chi cô nương này còn là người trong nhà. Nhưng mọi người không ai tin lời giải thích của hắn.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, trong phòng đã là một rối thành một đống. Năm sáu gia đinh cũng không thể ngăn cản thiếu gia nhà hắn. Khi mọi người kịp phản ứng, Quý Hoài đã cầm ghế đập gãy cánh tay Quý Liêm.
Nghe A Liên kể xong, Trạm Hoa giơ tay thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
A Liên vội vàng xua tay, thấy vị pháp sư thần bí này rời đi mới không nhịn được gãi đầu.
Vừa rồi khi hắn nói thiếu gia đập gãy cánh tay Quý Liêm, pháp sư có phải nở nụ cười hay không?
Không thể chứ?
A Liên sờ sờ đầu, dùng sức lắc đầu. Pháp sư từ bi như vậy, không thể vậy được.
“Hắt xì!” Quý Hoài rùng mình hắt hơi, giơ tay xoa xoa mũi.
Lúc này trời chưa quá nóng, nhưng ngủ trên nền đất lạnh ngắt một đêm khiến hắn hơi buốt.. Thân thể vốn yếu ớt của hắn lại càng dễ bị phong hàn.
Quý Hoài xoay cổ, đầu óc choáng váng.
Từ đường tối tăm, âm u, ngay cả ban ngày cũng chỉ le lói ánh nến u ám, hắt hiu trên những bài vị được bày biện phía trên.
Quý Hoài miễn cưỡng liếc nhìn qua bài vị rồi vội dời mắt đi. Y ngồi co ro dưới cửa sổ, hưởng chút ít hơi ấm. Nhưng đã hơn một ngày một đêm không ăn không uống khiến hắn dần kiệt sức, sắp đỡ không nổi.
Đang mơ màng, Quý Hoài bỗng nghe tiếng động phát ra từ trên đỉnh đầu.
Y tưởng mình gặp ảo giác, nhưng tiếng động ngày càng rõ. Ngẩng đầu lên, y nhìn thấy cánh cửa sổ từ từ mở ra, một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng thò vào.
Quý Hoài cảnh giác đứng dậy. Cửa sổ bật mở hoàn toàn, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến mắt y nheo lại vì chưa kịp thích ứng
Ngay sau đó, cửa sổ lại đóng sập. đứng trước mặt Quý Hoài là một vị hòa thượng.
Quý Hoài kinh hãi. Y không biết nên sợ hãi vì vị hòa thượng này dám trèo cửa sổ từ đường hay vì hắn mang theo một hộp thức ăn lớn. Dù là lý do nào thì cũng không phù hợp với hình ảnh cao quý, thoát tục của một vị pháp sư.
NhưngTrạm Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ, vẻ mặt lãnh đạm dạo mắt nhìn Quý Hoài một lượt. Sau khi xác nhận Quý Hoài vẫn ổn, hắn mới lên tiếng: “Ăn trước đã..”
Nhìn vẻ mặt bình thản không gợn sóng của Trạm Hoa, Quý Hoài bắt đầu nghi ngờ liệu mình có quá ngạc nhiên hay không. Sau khi ăn non nửa bát cháo, đầu óc y dần tỉnh táo lại và không thể tin nổi hỏi: “Sao ngươi lẻn vào đây được?”
Bên ngoài từ đường Quý gia luôn có rất nhiều gia đinh canh gác. Lúc trước, Quý đại phu nhân lo sợ Quý Hoài trốn đi nên đã tăng gấp ba số lượng gia đinh. Vậy mà vị hòa thượng này đã mang theo cả hộp thức ăn lớn vào đây bằng cách nào?
Trạm Hoa không trả lời, chỉ hỏi: “Bánh Liên Dung, ăn không?”
Quý Hoài húp một ngụm cháo lớn, gật đầu lia lịa: “Ăn!”
Trạm Hoa nhìn Quý Hoài ăn hết nửa hộp thức ăn, biết y đói meo ruột lắm rồi.. Tuy vậy, hắn không cho y ăn tiếp mà chỉ đưa nước vào tay y: “Uống nước đi.”
Quý Hoài vốn quen được hầu hạ, cầm lấy cốc nước lên uống. Sau khi uống xong, y mới nhận ra sự chu đáo của Trạm Hoa và nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn.”
Trạm Hoa khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua bộ quần áo lộn xộn của Quý Hoài: “Bị thương à?”
“Không!” Quý Hoài nhíu mày, không quên khoe với Trạm Hoa: “Hôm qua ngươi không ở đây thật đáng tiếc, không được nhìn thấy tư thế oai hùng của ta.”
Trạm Hoa trầm mặc không nói gì.
Quý Hoài bỗng chốc cảm thấy rối rắm, y liếm đôi môi khô khốc, lúng túng nói: “Ta cũng muốn giải quyết ổn thỏa, nhưng họ cứ nghĩ ta đang ngụy biện. Tức quá nên ta mới ra tay…”
Quý Hoài không cảm thấy việc này nghiêm trọng gì cho cam. Cho dù bị nhốt một đêm, cho đến khi Trạm Hoa nhảy qua cửa sổ vào, y vẫn cảm thấy không sao cả. Ngay cả bị đánh chết, hắn cũng chẳng quan tâm.
Nhưng khi nhìn thấy Trạm Hoa, y lại cảm thấy… có hơi tủi thân.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, chưa ai đối xử với y tốt như vậy. Trạm Hoa cẩn thận đến mức dùng khăn lau sạch vụn bánh dính trên tay y.
Y sắp cảm động muốn quy y cửa Phật luôn rồi.
Trạm Hoa lau tay cho Quý Hoài, thu dọn hộp thức ăn và chuẩn bị rời đi.
“À…”, Quý Hoài gọi Trạm Hoa lại. Khi Trạm Hoa quay đầu, y lại không biết nên nói gì. Lúng túng một lúc, hắn mới cất lời: “Cảm ơn.”
Trạm Hoa khẽ gật đầu: “Ngày mai ta lại đến.”
Quý Hoài sững sờ. Sau khi Trạm Hoa rời đi, y nói với cửa sổ: “À.”
Sau đó y cảm thấy đúng là vi diệu.
Y và Trạm Hoa chỉ mới quen biết vài ngày, nhưng vị hòa thượng này đã đối xử với hắn vô cùng tốt, thậm chí còn mạo hiểm đến từ đường để đưa cơm cho y. Chẳng lẽ… sức hấp dẫn của Quý Hoài lớn đến vậy, khiến ngay cả trong miếu cũng muốn cướp y đi làm hòa thượng?
Quý Hoài sờ đầu, cảm thấy mình không muốn trở thành lừa trọc. Có lẽ Trạm Hoa chỉ muốn làm bạn với y?
Hoạn nạn thấy chân tình. Làm bạn với hòa thượng Trạm Hoa cũng tốt.
Quý Hoài ăn uống no nê, cảm thấy hơi mệt. Y ngáp một cái rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó trong Quý phủ.
Một gia đinh quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Hắn cúi đầu run rẩy.
Từ bóng tối vang lên giọng nói trầm thấp: “Ta chỉ đi ra ngoài nửa ngày, mà người đã bị nhốt vào từ đường?”
Gia đinh mồ hôi lấm tấm trên trán, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chủ nhân thứ tội, Thất thiếu gia đánh người trước, Quý Vương thị mới hạ lệnh nhốt người. Chúng ta không tiện nhúng tay.”
Người trong bóng tối khẽ cười.
Người quỳ trên mặt đất run rẩy.
Trầm mặc một hồi, người trong bóng tối mới lên tiếng: “Nếu y xảy ra chuyện, giữ các ngươi cũng không có tác dụng gì.”
“Vâng, chủ nhân.”
Gia đinh kia cáo lui, nhanh chóng biến mất trong khu vườn rợp bóng cây.
“Hóa ra pháp sư ở đây!” Từ cuối con đường nhỏ, một vị công tử trẻ tuổi tiến đến. Đó chính là Quý Đàm, anh ruột của Vân Nương, thuộc phòng tư.
Trạm Hoa đang ngắm hoa, thấy Quý Đàm liền giơ tay chào hắn: “Quý công tử.”
Quý Đàm vội vàng đáp lễ, vẻ mặt lo lắng: “Pháp sư, Vân Nương vẫn sốt cao không hạ. Theo lời ngài dặn, nàng uống thuốc đều đặn và có vẻ tốt hơn. Nhưng sáng nay không hiểu sao lại sốt cao trở lại, kính xin pháp sư hãy đến xem giúp Vân Nương.”
Trạm Hoa gật đầu: “Đương nhiên.”
Bên kia phòng, Quý đại phu nhân ôm ngực tựa vào đầu giường, nhắm mắt thở dài: “Làm bậy!”
Quý Dục đứng bên giường, giơ tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra ngoài. Sau đó, hắn đóng cửa sổ và nói với Quý đại phu nhân: “Nương, chúng ta không đấu lại bọn họ. Hay là đem Quý Hoài…”
Quý đại phu nhân mở mắt trừng trừng nhìn con trai: “Quý Dục, Quý Hoài dù sao cũng là người của Quý gia, là con trai của ta!”
Quý Dục im lặng một lát rồi nói: “Nhưng nương, Quý Liêm và Quý Quyên cũng là con của người. Mấy trăm mạng người trong Quý phủ, nương không quan tâm sao?”
Lần này, Quý đại phu nhân không còn lời nào để nói.
“Làm bậy!” Quý đại phu nhân cắn răng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
—
Quý Hoài dựa tường đếm hết hơn ba trăm bài vị phía trên. Cuối cùng, y nghe tiếng cửa sổ lạch cạch vang lên. Mở cửa sổ ra, thấy Trạm Hoa đang đứng bên ngoài.
Dù đã gặp Trạm Hoa nhiều lần, Quý Hoài vẫn không khỏi cảm thán trước nhan sắc trời ban cho vị hòa thượng này.
Mỗi lần nhìn thấy người thanh tú nhường này xuất gia, Quý Hoài lại không khỏi bóp cổ tay thở dài, thầm nghĩ đây quả thực là sự lãng phí của tạo hóa.
Trạm Hoa đưa hộp thức ăn trong tay cho hắn.
Quý Hoài nhận lấy hộp thức ăn và đặt sang một bên. Thấy Trạm Hoa vẫn đứng yên, hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi đưa tay ra.
Ánh mắt Trạm Hoa nhìn hắn hơi nghi hoặc.
Khóe miệng Quý Hoài nhếch lên nụ cười thiếu đánh: “Sao không vào?”
Nói rồi, y thành công nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trạm Hoa.
Lần này Trạm Hoa mang ít đồ hơn lần trước, và thanh đạm hơn nhiều. Quý Hoài lật tung hộp thức ăn cũng không tìm thấy chút thịt băm nào.
Thấy hắn không chịu yên tĩnh, Trạm Hoa lên tiếng: “Vết thương của ngươi chưa lành, không nên ăn nhiều dầu mỡ.”
Nhưng ngày hôm qua rõ ràng… Quý Hoài có chút không cam lòng.
“Ngày hôm qua chuẩn bị vội,” Trạm Hoa giải thích.
Quý Hoài gật đầu, nghiêng đầu nói với y: “Được rồi, có đồ ăn cũng rất ngon.”
Trạm Hoa cụp mắt nhìn chằm chằm hộp thức ăn: “Ừ.”
Lúc Quý Hoài sắp ăn xong, y liếm khóe miệng, ý còn chưa đã thèm, “Nhưng mà ngày mai pháp sư không nên đến nữa. Từ đường canh gác chặt chẽ, nếu bị phát hiện sẽ liên lụy đến ngươi. Thời gian không còn nhiều, chắc chừng hai ngày nữa ta sẽ được thả ra ngoài. Đói bụng một hai ngày không sao cả.”
Nghe vậy, Trạm Hoa nhíu mày.
Nhưng Quý Hoài mải ăn uống nên không chú ý, còn tự cho mình phân tích rất hợp tình hợp lý: “… Ta cảm thấy quá lắm hai ngày thôi, bọn họ sẽ thả ta ra. Giam giữ ta cũng vô dụng…”
“Ngày mai mang thịt cho ngươi,” Trạm Hoa đột nhiên nói.
Quý Hoài: “Hả?”
Trạm Hoa mặt không đổi sắc nói: “Ăn hay không?”
Quý Hoài không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng.
Lời tác giả:
Có vài người nhìn thì cao siêu thoát tục, sau lưng lại mang hộp đồ ăn trèo cửa sổ.
Có vài người nhìn thì ngang ngạnh phóng khoáng, sau lưng lại thèm chảy dãi.