Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 46




Những lời nói trước đó của Quyền Ninh khiến tâm trạng của Quý Hoài rối bời.

Khi gặp lại Trạm Hoa, y không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn.

Trạm Hoa nhìn y với ánh mắt cảnh báo.

Quý Hoài nhếch mép, nhìn về phía cánh cửa đá phía trước, hắng giọng nói: “Những cánh cửa trong mộ đạo này đều có cơ quan sao?”

Trạm Hoa thu lại vẻ mặt, nhìn theo hướng mắt y, nhưng không trả lời câu hỏi của y, ngược lại nghiêm giọng hỏi y: “Ngươi vừa gặp ai?”

Sắc mặt Quý Hoài cứng đờ.

“Người đó đã nói gì với ngươi?” Trạm Hoa lại hỏi.

Quý Hoài cảm thấy không khí trong mộ đạo này hơi loãng, khiến y khó thở, im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi đã biết mình chính là Quý Thất từ lâu, đúng không?”

Lại là một khoảng im lặng kéo dài.

Dài đến mức Quý Hoài tưởng rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này, Trạm Hoa mới bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

“Khi nào?”

“Điều đó quan trọng sao?”

“Quan trọng.”

Trạm Hoa nhìn vào mặt Quý Hoài, “Nửa năm trước, khi cha nuôi không thể dùng nội lực để giúp ta kiềm chế độc trong cơ thể, ông ấy đã bảo ta đến Quý phủ tìm ngươi.”

Nửa năm trước, chính là lúc Triệu Kiệm qua đời, mời pháp sư đến.

Hắn đã sống được hai mươi mốt năm, vì chất độc trong cơ thể, ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau như dao cắt, sống không bằng chết, ở Địa Ngục Hải chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ mất mạng, nhưng vẫn phải ép mình sống thật cẩn thận.

Đầu mùa xuân, hắn đến Vãn Lai thành, nhưng phát hiện thủ phạm đã chết.

Hắn thậm chí còn chưa kịp báo thù, kẻ thù đã chết một cách nhẹ nhàng như vậy, giống như một cú đấm vào bông, đối phương không đau không ngứa.

Sau đó, hắn gặp được thuốc dẫn của mình.

Công tử nhà họ Quý nho nhã như ngọc, ngây thơ không hiểu thế sự, trên đường gặp hắn, hắn cười chào hắn, rõ ràng hoàn cảnh cũng không mấy tốt, nhưng mỗi lần gặp hắn đều cười với hắn.

Tại sao y lại vui vẻ như vậy?

Y dựa vào đâu mà vui vẻ như vậy?

“Nửa năm trước—” Lưỡi Quý Hoài đăng đắng, “Giết ta để chế thành thuốc dẫn không đủ hả?”

“Đúng vậy.” Trạm Hoa thừa nhận không chút do dự, hắn đưa tay ấn vào bên cổ Quý Hoài, mạch đập dưới tay ấm áp và rõ ràng, “Quý Hoài, máu chảy trong người ngươi là của ta.”

Những ngón tay lạnh ngắt, có thể bóp nát cổ y bất cứ lúc nào.

Trạm Hoa tiến lại gần y,  lạnh lùng nói: “Mỗi giây phút ta sống đều cảm thấy đau đớn, nếu có thể, ta muốn trả lại loại độc này cho ngươi, để ngươi mang nó trong người thêm hai mươi năm nữa, để ngươi biết được sống không bằng chết là mùi vị gì.”

Quý Hoài nhìn thẳng vào hắn, “Họ nói với ta rằng ngươi mưu mô xảo quyệt, giỏi thu lòng người, luôn có thể đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, khiến người ta cam tâm tình nguyện chết vì ngươi.”

“Ngươi nói thẳng với ta như vậy, không sợ ta bỏ trốn sao?”

Trạm Hoa im lặng hồi lâu mới nói: “Nhưng ngươi chỉ ăn một viên thuốc giải độc của ta là không chịu được.”

Quý Hoài sửng sốt, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ngươi không nỡ sao?”

Bàn tay lạnh ngắt đó vuốt ve gáy y, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi y, mang theo chút tức giận, như thể muốn nuốt chửng toàn bộ con người y.

Cuộc thẩm vấn đầy áp lực ban đầu vì nụ hôn bất ngờ này mà hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

Bức tường trong mộ đạo ẩm ướt và nhớp nháp, quần áo bị nước hồ thấm ướt lạnh như băng, mùi đắng nhàn nhạt trong không khí hòa quyện với mùi ẩm mốc của mộ phần, khiến người ta choáng váng.

Quý Hoài đặt tay lên eo Trạm Hoa, ôm chặt hắn vào lòng, thậm chí không biết sức lực từ đâu mà đẩy hắn vào tường, từ từ trao cho hắn một nụ hôn triền miên, hơi thở phả ra đều tỏa ra mùi thuốc đắng giống hắn.

Không biết từ lúc nào, bàn tay đặt trên eo Trạm Hoa đã trượt xuống, ẩn vào giữa vạt áo đang quấn lấy nhau.

Quý Hoài cúi đầu nhìn vào chóp mũi của Trạm Hoa, giọng nói khàn khàn: “Đây cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi sao?”

Yết hầu Trạm Hoa khẽ chuyển động, nheo mắt nhìn hắn, “… Không phải.”

Tiếng thở hổn hển mơ hồ quyện lấy nhau trong mộ đạo tĩnh lặng, xung quanh rõ ràng ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng dưới ánh nến lại nóng bỏng và rực rỡ.

Ngọn nến lay động, giọt sáp nến từ trên không trung rơi xuống, nhỏ vào mu bàn tay gầy gò tái nhợt của Trạm Hoa.

Ngọn nến đỏ chói mắt và những đường gân xanh nhợt nhạt lướt qua trước mắt Quý Hoài, “Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, bây giờ ngươi có thể đi.”

Quý Hoài dùng ngón tay cái giúp hắn lau đi giọt sáp đó, khẽ cười nói: “Không.”

*

“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Nam Ngọc giẫm lên mặt đất lầy lội, ngọn nến trong tay lung lay, dưới chân đột nhiên phát ra tiếng rắc.

Trái tim Nam Ngọc đập mạnh, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục rơi xuống, nhưng cảm giác mất trọng lượng mãi không đến.

“Là xương.” Minh Dạ nhìn kỹ, thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi, họ đã chạm vào cơ quan không dưới năm lần, mỗi lần đều rơi xuống một cách khó hiểu, họ đã rất cẩn thận nhưng vẫn không thể phòng ngừa được, thậm chí có một lần hai người họ đi sát tường thì đột nhiên xuất hiện cơ quan lừa họ vào.

Tuy nhiên, không đợi Minh Dạ kịp thở phào, trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, ngay sau đó, hàng chục người như những chiếc bánh chẻo rơi ầm ầm xuống.

“Mẹ nó đây là cái quái gì vậy!” Tống Nam bò dậy khỏi mặt đất, khạc nhổ hai ngụm bùn, giơ đuốc trong tay lên, liền trợn mắt nhìn Nam Ngọc, “Quỷ nữ nào đây!?”

Nam Ngọc giận dữ nói: “Mẹ nó! Ngươi mới là nữu quỷ! Bà đây là người sống hẳn hoi!”

Tống Nam vội vàng bồi tội: “Xin lỗi, xin lỗi, dọa sợ rồi!”

“Là ngươi!?” Triệu Việt thấy Minh Dạ thì tức giận.

Minh Dạ cười khẩy: “Là ta thì sao?”

Hai kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ ngầu, Triệu Việt trầm giọng nói: “Bắt hắn lại cho ta!”

Người vừa mới bò dậy từ mặt đất nghe vậy liền hành động, rút kiếm định lao vào chém Minh Dạ và Nam Ngọc, trong lối đi hẹp của ngôi mộ bỗng chốc kiếm cung bay loạn xạ.

Không biết là ai vô tình giẫm phải thứ gì đó, Tống Nam vội vàng kêu lớn: “Tất cả dừng lại! Cơ quan—”

Ầm ầm! Rắc rắc!

Mặt đất lầy lội bỗng chốc trống rỗng, đám người hỗn chiến đều bị ném xuống dưới.

“—Lại bị kích hoạt rồi.” Đầu Tống Nam bị đập một cái, lảo đảo bò dậy từ mặt đất, sau đó phát hiện ra rằng lối đi này sáng trưng như ban ngày.

Quan trọng nhất là, không có một bóng người.

Những người rơi xuống cùng hắn đều biến mất.

Tống Nam không khỏi rùng mình, nắm chặt thanh đao trong tay, mạnh dạn tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng mười mấy trượng thì nghe thấy tiếng người mơ hồ từ góc cua truyền đến.

“…… Nói bậy…”

“…… Rõ ràng là ngươi rất…”

Giọng nói của hai người đó rất nhỏ, nghe không rõ, lúc ẩn lúc hiện, Tống Nam không khỏi nuốt nước bọt, mạnh dạn hét lên: “Phía trước có người không?”

Tiếng đối thoại đột ngột dừng lại.

Một lát sau, hai người từ góc cua đi ra, một là hòa thượng dung mạo thanh tú, một là công tử mày ngài thanh tú.

Nếu như bình thường nhìn thấy hai người như vậy trên đường thì không có gì lạ, nhưng đây là một ngôi mộ ngầm kỳ lạ, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

Vị hòa thượng kia mặt không biểu cảm, trông rất lạnh lùng, vị công tử kia hơi cau mày, trông có vẻ không mấy vui vẻ, không biết tại sao Tống Nam lại bị hắn nhìn thấy mà không hiểu sao lại thấy hơi áy náy, đưa tay xoa mũi.

“Vốn không có ý làm phiền hai vị, chỉ là lối đi này phức tạp, tại hạ vô tình lạc đường và lạc mất thuộc hạ…” Tống Nam chắp tay chào hai người.

Bỗng nhiên bị cắt ngang chuyện tốt, cho dù tính tình Quý Hoài đến mấy cũng không khỏi khó chịu, sắc mặt không mấy vui vẻ, lại nghe đối phương nói vậy, ykhông khỏi cau mày, “Còn có người?”

Y vừa hỏi xong, bức tường bên cạnh bỗng rung chuyển, phiến đá mở ra, từ bên trong nhả ra một người toàn thân lấm lem bùn đất.

Nam Ngọc lăn một vòng trên mặt đất bụi bặm, ho hai tiếng, bị ánh nến chiếu chói mắt, nhưng vẫn nhìn rõ người trước mặt, “Chủ tử? Quý công tử?”

Quý Hoài nhìn người dính đầy bùn đất chỉ còn tròng trắng, “Nam Ngọc?”

“Chính là, ta và Minh Dạ gặp Triệu Việt với quan phủ, đánh nhau với bọn họ, vô tình chạm vào cơ quan nên lạc mất.” Nam Ngọc đưa tay lau bùn trên mặt, liếc thấy Tống Nam đang đứng bên cạnh, lập tức cảnh báo, “Chính là hắn, hắn là đồng bọn của Triệu Việt!”

Nhưng Tống Nam lại nhìn Quý Hoài, hỏi: “Các hạ là Quý Hoài Quý công tử không?”

Quý Hoài gật đầu

“Quá tốt rồi! Ta cùng Triệu huynh xuống mộ là để cứu ngươi, xin Quý công tử nhanh chóng rời khỏi đây cùng ta!” Tống Nam mừng rỡ.

Nam Ngọc rút kiếm chỉ vào hắn, “Cần gì ngươi cứu! Quý công tử là người của chủ nhân chúng ta!”

Tống Nam không biết nàng và Trạm Hoa là người của Địa Ngục Hải, vội giơ tay lên nói: “Vị cô nương này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Triệu Việt và Quý công tử là bạn, chúng ta không có ác ý.”

Nam Ngọc thầm nghĩ sợ là bạn của Quý Hoài.

“Nam Ngọc.” Trạm Hoa lên tiếng: “Bỏ kiếm xuống.”

“Vâng.” Nam Ngọc tuy trong lòng không phục nhưng vẫn thu kiếm lại.

“Có chuyện gì thì ra khỏi đây rồi nói sau.” Trạm Hoa nói.

“Đúng vậy, có hiểu lầm gì thì ra ngoài nói rõ là được, trước mắt là phải ra ngoài trước đã.” Tống Nam đồng tình.

Quý Hoài hơi kinh ngạc nhìn Trạm Hoa.

“Chủ nhân, cổ ngài không sao chứ?” Trong ánh nến lay động, đôi mắt bị bùn đất che phủ của Nam Ngọc không nhìn rõ lắm, chỉ thấy cổ Trạm Hoa đỏ ửng một mảng lớn.

Tống Nam nghe vậy liền nhìn theo.

Trạm Hoa đưa tay định chạm vào, Quý Hoài nhanh tay kéo áo hắn đang hơi xộc xệch lên, che kín mít, sau đó nghiêm mặt nhìn Nam Ngọc, “Ngươi nhìn lầm rồi.”

Nam Ngọc khẳng định: “Không phải, rõ ràng là ta thấy—”

“Ngươi nhìn lầm rồi.” Trạm Hoa cắt ngang lời nàng.

Nam Ngọc: “… Ồ.”

Tống Nam đứng cách xa bọn họ một chút, ngẩng cổ nhìn cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy giữa hòa thượng và công tử kia có một loại tình cảm khó nói thành lời, khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Đi thôi, đi tìm lối ra trước.” Trạm Hoa ho khan một tiếng, kéo Quý Hoài đi về phía trước.

Quý Hoài lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Tai ngươi đỏ rồi.”

Trạm Hoa siết chặt hàm, bàn tay giấu trong ống tay áo dùng sức bóp cổ tay y, “… Câm miệng.”

Quý Hoài lật cổ tay lại, mười ngón tay đan vào nhau, “Không sao, bọn họ không thấy đâu.”

Trạm Hoa quay đầu trừng mắt nhìn y..

Quý Hoài nhướng mày với hắn.

Hơi thở của một kẻ ăn chơi trác táng bị che giấu từ lâu lại bắt đầu bùng phát, mang theo chút hỗn loạn không kiềm chế được.

Trạm Hoa lúc này mới nhớ ra, dưới lớp da bọc như ngọc như ngà của Quý Hoài, vốn dĩ cũng là một kẻ điên.