Quý Hoài mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi mình, theo phản xạ muốn ôm lấy Trạm Hoa bên cạnh, nhưng chưa kịp trở mình thì bị người ta túm lấy cánh tay kéo ngã xuống đất, mũi tên tẩm độc sượt qua tóc.
Quý Hoài ngã mạnh xuống đất, vừa mở mắt đã bị Trạm Hoa kéo dậy, vô số mũi tên xuyên qua cửa sổ, bên dưới vang lên tiếng binh khí va chạm.
Trạm Hoa đá tung tủ quần áo vào bên cửa sổ, tiếng gỗ vỡ vụn hòa vào tiếng gió rít, Quý Hoài bị Trạm Hoa kéo ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, một thanh đao sáng loáng lập tức bổ xuống, Trạm Hoa kéo Quý Hoài ra sau, túm lấy cánh tay đối phương đoạt lấy đao, đá người đó từ tầng hai xuống, tiếng kêu thảm thiết khiến Quý Hoài tỉnh táo trở lại.
Mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi, Quý Hoài vừa tỉnh dậy còn hơi buồn nôn, bị Trạm Hoa kéo chạy xuống lầu loạng choạng, trong hỗn loạn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Có người muốn giết ngươi.” Trạm Hoa nhìn những người bịt mặt, cau mày nói: “Xem đường đi không giống người võ lâm.”
Đối phương thế như chẻ tre, lại đông hơn bọn họ không ít, Hành Lang dẫn người tiến đến gần Quý Hoài: “Thất công tử! Không nên nán lại lâu, mau đi thôi!”
Hoàn Tử Ngang và Tùng Ánh Thu cũng dẫn người đến, Hành Lang nói: “Ta dẫn người chặn sau, các ngươi đi trước!”
Tùng Ánh Thu và Hoàn Tử Ngang nhìn nhau, hai người dẫn thuộc hạ mở đường phía trước, Trạm Hoa kéo Quý Hoài theo sát phía sau, người của Thương Không Môn bảo vệ Quý Hoài nghiêm ngặt ở giữa, xông pha mở đường máu.
“Lên ngựa!” Mấy người hỗ trợ Quý Hoài lên ngựa, Quý Hoài nắm lấy yên ngựa, ngay sau đó một người nữa nhảy lên, ôm chặt eo y: “Đi”
Ngựa phi như bay trong tuyết.
Tùng Ánh Thu và Hoàn Tử Ngang đương nhiên phải đuổi theo, nhưng đối phương đông quá, bất đắc dĩ chỉ có thể lui mà kiếm cách khác, Tùng Ánh Thu nói to: “Tản ra chạy!”
Mọi người tản ra, nhưng phần lớn những kẻ truy đuổi đều hướng thẳng đến hướng Quý Hoài chạy trốn.
“Quyền Ninh quay lại!” Tùng Ánh Thu thấy Quyền Ninh liều mạng xông về phía những kẻ truy đuổi, quát lớn.
Nhưng Quyền Ninh như không nghe thấy tiếng nàng, rất nhanh đã biến mất trong màn tuyết phủ trắng xóa.
“Lâu chủ, Quyền Ninh nhất định sẽ đưa Quý Hoài đến thành Thạch Nguyên.” Sở Liêm nắm lấy nàng: “Hiện giờ an toàn của ngài là quan trọng nhất.”
Tùng Ánh Thu nhìn theo hướng Quyền Ninh biến mất, hơi lo lắng: “Quyền Ninh làm việc luôn tùy hứng, chưa chắc đã tuân theo quy củ trong lâu.”
Nhưng những kẻ truy đuổi kia dường như không định buông tha họ, rầm rộ đuổi theo, Tùng Ánh Thu không kịp nghĩ ngợi, nhảy lên ngựa.
Bên tai là tiếng gió rít gào, tuyết táp vào mặt đau như dao cắt, Quý Hoài nắm chặt yên ngựa, mũi tên phá không sượt qua tai hắn, chất độc màu tím sẫm trên đó hiện rõ trong tuyết lạnh.
Rõ ràng đối phương không quan tâm gì đến Càn Khôn đồ hay thuốc giải, chỉ muốn giết y.
“Phía trước là sông!” Quý Hoài nói với Trạm Hoa: “Mặt sông đóng băng, ngựa không qua được!”
Y vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng ngựa dưới chân hí lên, dựng ngược lên rồi hất hai người xuống.
Trạm Hoa ôm y lăn hai vòng trên tuyết, đâm vào cây, Quý Hoài chỉ thấy trước mắt tối đen, hai tai ù đi, bị người ta kéo dậy từ trên đất, kéo vào khu rừng rậm bên cạnh.
Một nhóm người bịt mặt cưỡi ngựa dừng lại ở rìa rừng.
“Đại ca, có vào truy đuổi không?” Có người hỏi.
Người trên ngựa suy nghĩ một lúc: “Mùa này vào rừng khó sống sót.”
“Nhưng trên kia nói muốn lấy đầu Quý Hoài…” Người kia do dự nói.
Người trên ngựa dường như cũng đang cân nhắc, một lúc sau mới nói: “Một nửa ở lại đây, chú ý tín hiệu, những người còn lại theo ta vào núi!”
“Những người còn lại của Võ Lâm Minh thì sao…”
“Giết không tha!”
——
Quý Hoài bị Trạm Hoa kéo đi loạng choạng, tuyết càng lúc càng lớn, sự việc xảy ra đột ngột, hai người đều mặc đồ mỏng, Quý Hoài vốn đã bệnh nặng, không lâu sau y đã không chịu nổi, liên tục run rẩy.
Trạm Hoa cởi áo khoác ngoài mặc cho y, Quý Hoài nắm lấy tay y: “Ta không cần…”
“Trời lạnh giá, nếu ngươi chết vì bệnh thì phải làm sao?” Trạm Hoa không nói hai lời, quấn chặt y lại.
Quý Hoài hắt hơi, tự an ủi: “Đến lúc đó ngươi sẽ mất cả người lẫn của.”
Trạm Hoa nhếch miệng, nắm lấy cổ tay Quý Hoài kéo hắn về phía trước, nói: “Gió tuyết lớn có thể che giấu hành tung của chúng ta, cố gắng thêm chút nữa.”
Quý Hoài chống chọi với gió tuyết lạnh giá cùng hắn tiếp tục đi về phía trước, chân dần mất cảm giác, chỉ có thể vô thức nâng chân, cả người mơ mơ màng màng.
Bọn họ đã đi rất lâu, trời tối dần, gió tuyết quá lớn khiến không thể phân biệt phương hướng, mãi chẳng tìm được nơi tránh gió tuyết, nơi này đã rất gần thành Thạch Nguyên, Quý Hoài từ trước đến nay vẫn nghe nói về gió tuyết ở Tây Bắc, cũng từng mơ tưởng đến cảnh đẹp biên cương, nào ngờ khi đích thân ở trong đó, chỉ thấy khổ sở không kể xiết.
“Quý Hoài.” Giọng nói của Trạm Hoa trong gió tuyết nghe không rõ lắm, “Phía trước có một cái hốc cây.”
Ý thức sắp tan biến của Quý Hoài bỗng nhiên tụ lại, hai người khó khăn lội qua tuyết sắp ngập đến đầu gối, cuối cùng cũng đến trước hốc cây đó.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hốc cây trông không lớn lắm, Quý Hoài bị nhét mạnh vào trong, trong hốc cây chỉ còn chỗ trống bằng nửa người, y đưa tay sắp cứng đờ ra nắm lấy tay áo của Trạm Hoa, “Trạm Hoa, vẫn còn chỗ trống, ngươi mau vào đây đi—”
Quý Hoài cố gắng áp sát vào mép hốc cây, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta buồn nôn, bùn nhão ẩm ướt dưới chân càng khiến cả người khó chịu, nhưng so với việc chịu rét trong gió tuyết thì tốt hơn nhiều.
Trạm Hoa chen vào, hai người áp sát chặt vào nhau, gió tuyết không ngừng thổi vào từ bên ngoài, Quý Hoài dứt khoát cởi áo choàng chặn ở cửa hốc cây, trong hốc cây lập tức tối om, tuy áo choàng chỉ là một lớp mỏng, nhưng lại ngăn được tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài.
“Trạm Hoa, ngươi có lạnh không?” Răng Quý Hoài va vào nhau lập cập, trong bóng tối đưa tay sờ Trạm Hoa.
Rồi tay bị Trạm Hoa nắm chặt.
Trạm Hoa đang run rẩy.
Quý Hoài tuy lạnh đến mức có chút không tỉnh táo, nhưng y theo bản năng cảm thấy Trạm Hoa có gì đó không ổn, đưa tay ôm người vào lòng, “Ngươi, ngươi sao vậy?”
Trạm Hoa toàn thân căng cứng, hơi thở cũng không đều, nói: “Cởi áo choàng kia xuống đi.”
Não Quý Hoài hơi đờ đẫn, mãi một lúc sau mới hiểu ý hắn, “Không, không được, cởi ra chúng ta sẽ bị chết cóng.”
Trạm Hoa không nói gì nữa, mặc cho y ôm, nhưng lại run rẩy dữ dội hơn.
Trong bóng tối, Quý Hoài nhíu mày, ôm chặt lấy hắn, “Trạm Hoa, ngươi đang sợ à?”
Trạm Hoa không trả lời hắn, gần như mặc nhận.
“Vậy thì… ta cởi xuống.” Quý Hoài run rẩy đưa tay đi cởi áo choàng, nhưng giữa chừng bị người ta nắm lấy tay.
“Không cần nữa.” Trạm Hoa cố gắng để giọng mình bình tĩnh, “Ngươi nói chuyện với ta đi.”
Quý Hoài một tay ôm eo hắn, một tay mạnh mẽ đan vào kẽ tay hắn, nhưng thực ra tay hắn đã lạnh đến mức mất cảm giác, “Nói gì?”
“Gì cũng được.” Trạm Hoa nói.
Bộ não đờ đẫn vì lạnh của Quý Hoài nghĩ không ra chuyện gì thú vị, miệng không nghe lời lắm mà nói: “Ta… phát hiện ra, eo ngươi… rất nhỏ.”
Toàn thân Trạm Hoa rõ ràng cứng đờ, như mới nhận ra mình đang bị Quý Hoài ôm trong lòng, eo còn bị vuốt ve.
Quý Hoài rất thành thật nói: “Ta, rất muốn xem… cởi áo ra xem…”
Thường ngày y chỉ để trong lòng chứ không có gan, huống hồ còn phải giữ gìn dáng vẻ nho nhã của một công tử nhà giàu, cho dù trong đầu có ý nghĩ gì khó nói thì cũng không bao giờ nói ra.
Nhưng bây giờ y vốn đã bệnh tật mê man, lại lạnh đến mức đầu óc không tỉnh táo, thế là nói ra những lời không suy nghĩ.
Quý Hoài vừa nghĩ đến phép tắc vừa nói tiếp: “Trước đây ta đã nghĩ, trước khi chết nhất định phải cùng ngươi…”
Trong giọng nói của Trạm Hoa mang theo chút bực tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghĩ đến cái gì?”
“Nắm tay chờ hoan ái, chung… chăn gối.” Quý Hoài vẫn không tiện nói thẳng, bèn nhặt hai câu trong thơ mình biết ra, lại thấy không đủ, bèn bổ sung: “Phù dung noãn trong trướng—”
Chưa nói hết câu, đã bị người ta bịt miệng không thương tiếc.
Giọng nói lạnh như băng của Trạm Hoa vang lên bên tai y, “Quý Hoài, ngươi bị đông đến hỏng đầu rồi sao?”
Quý Hoài hôn lên lòng bàn tay của hắn.
Đông cứng đến mức mất nửa mạng vẫn còn gan trời, quả không hổ danh là tên phong lưu phóng túng.
Bị Quý Hoài chọc tức, sự chú ý của Trạm Hoa chuyển khỏi hốc cây chật hẹp tối tăm, Quý Hoài kéo tay y khỏi miệng mình nhét vào lòng, giọng yếu ớt hỏi: “Tuyết này bao giờ mới ngừng được?”
“Khó nói, gió tuyết Tây Bắc kéo dài.” Trạm Hoa như đang lục tìm thứ gì đó trong người, một lúc sau, Quý Hoài ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, ngón tay lạnh ngắt của Trạm Hoa chạm vào môi y.
“Là thứ gì vậy?” Quý Hoài hỏi.
“Cho ngươi uống để giữ mạng.” Trạm Hoa nhét viên thuốc vào miệng y.
Viên thuốc đắng ngắt, Quý Hoài nhíu mày nuốt xuống, một lúc sau mới thấy đỡ, hỏi Trạm Hoa: “Sao ngươi lại sợ bóng tối?”
“Ta không sợ.” Giọng Trạm Hoa nghe cứng ngắc.
“Ngươi vẫn đang run.” Quý Hoài nói.
Trạm Hoa: “…”
Thấy hắn không nói gì, Quý Hoài đưa tay ôm chặt hắn hơn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, giọng trầm thấp: “Ta ở đây, ta ở bên ngươi, đừng sợ.”
Trạm Hoa im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi đã từng nói như vậy.”
“Hả?” Quý Hoài không hiểu, một lúc sau mới chợt nhớ ra, trước đây khi Trạm Hoa trúng độc lần đầu trước mặt hắn, y cũng ôm hắn, nói với hắn đừng sợ.
Trạm Hoa thực sự không hiểu, Quý Hoài rõ ràng là tay trói gà không chặt, yếu đến nỗi lúc đầu hắn không hề để mắt đến vị công tử yếu đuối này, thế nhưng y lại dám nói với một tên ma đầu giết người không chớp mắt rằng đừng sợ.
Y lấy đâu ra sự tự tin vậy?
“Tại sao?” Trạm Hoa hỏi.
“Kể cả người giỏi giang đến đâu cũng có lúc sợ hãi,” Quý Hoài đã uống viên thuốc Trạm Hoa cho, cảm thấy trong người có sức lực, nói chuyện cũng không run nữa, giọng ôn hòa:
“Ta dỗ ngươi, ngươi sẽ không sợ nữa.”