Ngày hôm sau.
Trên bãi đất trống trước Thiên Thánh Tự, tụ tập rất đông người, họ mặc đủ loại trang phục, có cả những người vừa vội vã tới, họ phải kiễng chân ở phía sau đám đông để ngó về phía trước.
Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cương nghị, thanh chính đứng trước tiên, giọng nói của hắn vang như chuông, chính là minh chủ võ lâm Hành Lang.
“Bốn mươi năm trước, minh chủ võ lâm đời trước là Công Tôn Chỉ tiền bối đột nhiên mất tích, Càn Khôn đồ cũng không biết tung tích, năm đó Công Tôn Chỉ tiền bối chỉ để lại hai chữ “Hàm Ngọc” làm thông tin về sự xuất hiện của Càn Khôn đồ, hiện tại sau khi thăm dò nhiều nơi, Công Tôn Chỉ tiền bối đã ẩn danh tại thành Vãn Lai…” Hành Lang trình bày rõ ràng cô đọng mạch lạc sự việc, cuối cùng nói:
“Hiện tại, thất công tử của nhà họ Quý đang ở Thiên Thánh Tự, ynói rằng trước khi lâm chung, Công Tôn Chỉ tiền bối đã có di ngôn quan trọng, hôm nay nguyện công bố trước mặt chư vị anh hùng võ lâm.”
Quý Hoài nghe vậy, ánh mắt hơi động, yvẫn luôn ngồi cùng Triệu Việt sau lưng Hành Lang.
Triệu Việt đến gần y, nhỏ giọng nói: “Không cần căng thẳng, cứ tự quyết định là được.”
Lời nói của Triệu Việt nghe rất có ý, đại khái là thấy Quý Hoài không yên tâm, còn đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay y, “Hiền đệ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phong Tả đứng cạnh Quý Hoài nhìn xuống hai bàn tay chồng lên nhau của bọn họ, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cảm nhận được áp suất đột ngột giảm xuống, Quý Hoài ngượng ngùng rút tay về, gật đầu với Triệu Việt.
Bên này, Hành Lang đã tạo nên bầu không khí náo nhiệt, mọi người đều ngóng trông vị thất công tử của nhà họ Quý, Quý Hoài lúc này mới chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: “Tại hạ Quý Hoài, trong nhà xếp thứ bảy, tự Hàm Ngọc, gặp các vị hiệp sĩ.”
Công tử đứng trước mặt mọi người có đôi lông mày ấm áp, dung mạo rất đẹp, trâm ngọc cài tóc, mặc áo dài màu trắng ngà, khoác áo choàng màu đen, cử chỉ đều mang theo vẻ đài các không phù hợp với những người trong võ lâm, chỉ nhìn thoáng qua, người ta đã có thiện cảm.
Có một nữ hiệp táo bạo phóng khoáng cười hỏi: “Quý Thất công tử đã thành thân chưa?”
Những người bên dưới ồn ào náo nhiệt.
“Tại hạ chưa thành thân, chỉ là đã có người trong lòng, đã hứa hẹn trọn đời.” Quý Hoài chắp tay xin lỗi nàng, cười nói: “Vị nữ hiệp này hoa dung nguyệt mạo, ắt hẳn sẽ tìm được nơi tốt hơn.”
Nữ hiệp bị y nhìn chằm chằm như vậy, vốn chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ y lại trả lời nghiêm túc như vậy, nhất thời có chút bối rối, cô chắp tay với y nói: “Tống Vô Song ta không thích tranh giành, chỉ là có duyên vô phận với Quý công tử mà thôi.”
Sau khi cười đùa, cuối cùng mọi người lại tập trung vào Càn Khôn đồ.
“Tuy tổ phụ đặt tự cho ta là Hàm Ngọc, nhưng lại không nói cho ta biết Càn Khôn đồ ở đâu.” Quý Hoài không nhanh không chậm nói: “Chỉ là trước khi lâm chung, ông đã dặn ta nhất định phải đến thành Thạch Nguyên ở Tây Bắc một chuyến, lúc đó ta đau buồn không chịu nổi, sau khi tổ phụ dặn dò xong mới nhắm mắt xuôi tay, nhưng không kịp dặn dò lý do cụ thể…”
“… Đến tận hôm nay ta mới biết tổ phụ có liên quan đến Càn Khôn đồ, chỉ là khi còn ở nhà, ông chưa từng nhắc đến.” Quý Hoài tiếc nuối nói.
“Sư đệ, chẳng phải sư đệ nói sư tổ trước đó còn đọc một câu thơ với sư đệ sao?” Hành Lang bổ sung: “Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người chính nghĩa, sư đệ cứ nói không sao.”
“Đúng vậy, tổ phụ thường đọc một câu thơ với ta.” Quý Hoài như đột nhiên nhớ ra, nói: “Sáng từ Bạch Đế giữa ngàn mây, Muôn dặm Giang Lăng tới một ngày[1]. Chỉ tiếc ta học không sâu, không biết câu thơ này có ý nghĩa gì đặc biệt…”
“Chẳng lẽ Càn Khôn đồ được chia thành ba phần, giấu ở thành Thạch Nguyên, thành Bạch Đế và Giang Lăng?” Ngay lập tức có người đoán.
“Không, theo thứ tự mà Công Tôn tiền bối nói, thì chúng ta nên đến thành Thạch Nguyên trước…”
“Chẳng lẽ câu thơ này là chìa khóa để mở mật thất?”
“Mật thất nào vậy?”
“Kho báu trong Càn Khôn đồ chắc chắn phải được giấu trong một mật thất hoặc lăng mộ nào đó…”
Những người bên dưới bàn tán xôn xao, còn sắc mặt của Hành Lang, Hoàn Tử Ngôn, Tùng Ánh Thu thay đổi, trong lòng suy tính rất nhiều lần.
“Thất công tử, chẳng lẽ không có manh mối nào khác sao?” Có người kêu lên.
Quý Hoài lộ ra vẻ đau buồn, ôn hòa nói: “Lúc đó tổ phụ bệnh nặng, thần trí đã không còn rõ ràng, ta đau buồn quá độ, cũng chỉ nghe ông nói những lời này, nghĩ rằng đây cũng là di nguyện của tổ phụ, ta không quan tâm có kho báu gì, chỉ muốn tổ phụ được an lòng dưới suối vàng, nếu có manh mối, ta nhất định sẽ nói rõ với mọi người…”
“Thất công tử không phải là người trong võ lâm, gia sản nhà họ Quý nhiều vô kể, Càn Khôn đồ cũng không có tác dụng gì với anh ta, mọi người cứ yên tâm.” Hành Lang nói: “Chúng ta cần phải bàn bạc cẩn thận về những manh mối này, mời thất công tử đi nghỉ ngơi trước.”
Quý Hoài gật đầu, khi đi ngang qua Triệu Việt, y nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: “Những người này không phải là những người an phận, hãy cẩn thận hơn, đừng rời Phong Tả.”
Quý Hoài gật đầu với hắn tỏ ý đã biết, sau đó được người của Thương Không môn hộ tống về phòng.
Phong Tả theo sát y đi vào.
Bên ngoài gió lớn, Quý Hoài lạnh đến mức tai mũi đỏ bừng, đi vào liền ngồi bên cạnh lò sưởi hơ tay, còn hắt hơi một cách rất không tao nhã.
Người bên cạnh đưa cho ymột chiếc khăn tay.
Quý Hoài nhận lấy nói: “Ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải đứng.”
“Phong Tả” lại đứng một lúc, như thể đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định bên ngoài không có ai, mới ngồi xuống cạnh y, nắm lấy tay Quý Hoài.
Quý Hoài bị bàn tay lạnh như băng của hắn làm cho lạnh, nói: “Tay ngươi giống như băng vậy.”
Trạm Hoa như đột nhiên nhớ ra mình bị lạnh, liền muốn buông tay y, nhưng Quý Hoài lại ôm lấy nhét vào tay áo mình.
“Ta sẽ sưởi ấm cho ngươi.” Quý Hoài cười với hắn.
Bàn tay của Trạm Hoa áp vào cánh tay y, hơi ấm nóng như xuyên qua da thịt hòa vào máu, khiến hắn nóng ran vì ý tốt ngoài dự liệu này, vô thức muốn rụt tay về.
“Đừng cử động lung tung.” Quý Hoài nắm lấy xương cổ tay gầy guộc của hắn, ngón tay cái lướt trên mu bàn tay hắn, “Thật ra lần đầu tiên gặp mặt, ta đã muốn nói.”
“Nói gì?” Trạm Hoa vô thức co ngón tay lại.
“Ngày đó ngươi che ô trong mưa, lộ ra cổ tay, ngón tay nắm trên cán ô màu đỏ son…” Quý Hoài cười nói: ” Ngẫu dữ phiến vân xuất, khước tùy cô hạc hoàn.”[2]
Trạm Hoa chưa từng nghe câu thơ này, nhưng lại hiểu ánh mắt của Quý Hoài. Những kẻ đọc sách này, khi khen ngợi người khác, luôn vừa kín đáo vừa thẳng thắn. Nhưng Quý Hoài lại nói vô cùng nghiêm túc – sau khi bày tỏ rõ tình cảm, Quý Hoài luôn táo bạo hơn hắn tưởng.
“Đẹp vô cùng.” Quý Hoài nắm lấy ngón tay hắn, “Tiếc là kỹ thuật vẽ của ta quá kém, nếu không nhất định ta sẽ vẽ lại.”
“Giết người cũng đẹp.” Trạm Hoa cười khẩy nhìn y.
Quý Hoài đột nhiên nhớ lại trước đây y cứ động tí là bị bàn tay này bóp cổ, những lời hoa mỹ kia bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại những ký ức không mấy đẹp đẽ.
“Ngươi…” Quý Hoài trừng mắt nhìn hắn.
Trạm Hoa hơi dùng sức, kéo y vào lòng, hai người ngồi sát nhau sưởi ấm, tay áo trắng như trăng non quấn lấy vạt áo đen tuyền.
“Còn lạnh không?” Trạm Hoa lại thêm vài cục than vào lò.
“Giờ thì ấm rồi.” Quý Hoài không ngại gần hắn hơn, mặc dù trước đây hai người thường xuyên ngồi sát nhau, thậm chí ôm nhau ngủ, nhưng không hiểu sao, sau khi bày tỏ lòng mình, ngay cả ánh mắt vô tình cũng trở nên mơ hồ, việc sưởi ấm bình thường cùng nhau lại khiến y cảm thấy vô cùng an tâm và mãn nguyện.
“Ngươi định đến thành Thạch Nguyên?” Trạm Hoa hỏi y.
“Sao không phải thành Bạch Đế hay Giang Lăng?” Quý Hoài hỏi ngược lại.
“Khi ngươi nói dối vô thức sẽ có nhiều hành động nhỏ.” Trạm Hoa nói nhỏ, “Có thể tổ phụ ngươi thực sự để lại cho ngươi một bài thơ, nhưng chắc chắn không phải câu ngươi nói.”
Quý Hoài rút tay y ra khỏi tay áo hắn, cười gượng, “Giỏi lắm.”
Trạm Hoa nhìn chằm chằm vào bàn tay bị ném ra của mình, im lặng một lúc rồi nói: “Ta nhìn ra nhưng không vạch trần ngươi trước mặt mọi người.”
“Ta còn phải cảm ơn ngươi sao?” Quý Hoài nhướng mày hỏi.
“Không cần khách sáo.” Trạm Hoa thấy y tức giận mà có vẻ hơi vui.
Quý Hoài: “…”
Chắc chắn là tên này có vấn đề.
Hai người ngồi bên lò sưởi một lúc, đêm qua Quý Hoài suy nghĩ nhiều nên ngủ hơi muộn, giờ xung quanh ấm áp, y bắt đầu buồn ngủ, thò tay vào tay áo ngáp dài.
“Buồn ngủ rồi?” Trạm Hoa giúp anh chỉnh lại tay áo.
“Ừ.” Quý Hoài gật đầu uể oải.
“Lên giường ngủ đi.” Trạm Hoa kéo y ra khỏi giường bếp than, Quý Hoài bị y kéo cho loạng choạng, Trạm Hoa thấy vậy dứt khoát bế y lên.
Quý Hoài bỗng tỉnh ngủ hơn phân nửa, xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Thả ta xuống!”
Trạm Hoa mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn y, “Ngươi buồn ngủ đến mức không đi nổi kìa.”
Quý Hoài tức đến muốn chửi tục, “Ta lại không phải nữ, ngươi làm như vậy ra thể thống gì?”
Trạm Hoa cau mày nói: “Có gì đâu? Ai quy định không được ôm nam? Huống hồ ta cũng chưa từng ôm nữ.”
Ngừng lại một chút rồi lại nói thêm, “Nam cũng không.”
Quý Hoài tức nghẹn.
“Ngươi đã ôm ai?” Trạm Hoa cúi đầu hỏi y
Quý Hoài: “…”
Y… đúng là đã ôm.
Sắc mặt Trạm Hoa rõ ràng không mấy tốt, “Ngươi đã ôm ai?”
“Lúc đó Tuyết Nhu cô nương bị trẹo chân, ta bế nàng về phòng…” Quý Hoài chột dạ nói, “Nhưng giữa chúng ta tuyệt đối không có hành vi vượt quá giới hạn.”
“Nếu ngươi không nhắc ta còn quên mất, trong một tháng ngươi ngủ ở Phong Hoa Lâu một tuần.” Giọng Trạm Hoa hơi lạnh lùng.
“Ta chỉ ngủ nhờ không muốn về phủ Quý thôi.” Quý Hoài nhắc đến chuyện này vẫn thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn cần giải thích rõ ràng với Trạm Hoa, “Ta chưa từng với họ… khụ, thân mật.”
Trạm Hoa độ lượng nói: “Ta không phải loại người hay ghen tuông, không cần giải thích.”
Quý Hoài thầm nghĩ không biết là ai lúc nãy mặt sắp đóng băng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chính trực, “Đương nhiên.”
Trạm Hoa bế y lên giường, Quý Hoài cảm thấy hắn thực sự lo chuyện bao đồng, nhưng vì tính tình thất thường của hắn nên không tranh cãi nữa, miễn lại hắn không lôi cô nương nào đó ở Phong Hoa Lâu, cháy nhà thì cũng hại đến cá trong ao.
Sau một hồi ầm ĩ, Quý Hoài cũng không buồn ngủ nữa, dứt khoát lấy chăn đắp lên chân dựa vào đầu giường, để Trạm Hoa lấy bàn cờ y bày hôm qua đến chơi với Trạm Hoa.
Kỹ thuật chơi cờ của Trạm Hoa trái ngược hoàn toàn với võ công của hắn, hoàn toàn là một tay cờ yếu kém, Quý Hoài thắng liên tiếp ba ván, đến mức không nỡ thắng hắn nữa, muốn nương tay để hắn thắng một ván, ai ngờ nương tay đến mức thành nương cả biển, Trạm Hoa vẫn thua một cách dứt khoát.
“Hay thôi đừng chơi nữa.” Quý Hoài nói.
“Chơi thêm một ván nữa.” Trạm Hoa trông có vẻ rất hứng thú.
Quý Hoài: “…”
Y không nên nhiều lời đề nghị chơi cờ.
Hai người chơi cờ cả buổi, Quý Hoài đau khổ đến mức sắp lật bàn cờ thì Triệu Việt cuối cùng cũng đến cứu y khỏi biển lửa.
Triệu Việt đến cùng với Hành Lang.
Hành Lang nói: “Sư đệ, tránh đêm dài lắm mộng, sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định lên đường đến thành Thạch Nguyên ở Tây Bắc ngay lập tức, chỉ còn phải làm phiền sư đệ đi cùng chúng ta thôi.”
Điều này hợp ý Quý Hoài, y rất vui vẻ đồng ý, Hành Lang an ủi khen ngợi y vài câu, rồi ra ngoài sắp xếp việc đến thành Thạch Nguyên, còn Triệu Việt ở lại, đuổi Phong Tả do Trạm Hoa giả mạo đi, lo lắng nói với Quý Hoài:
“Thất lang, trước khi lên đường, ta có thứ này muốn giao cho ngươi.”
[1] Bài thơ Há Giang Lăng – Tảp [hát Bạch Đế thành của Lý Bạch
[2] Câu này là bài Huy Thủ của Lục Du, nhưng mình không giỏi văn thơ, không biết sao cho hợp vần. Bạn nào biết thì cmt giúp mình nhé.