Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 27




Đại hội Võ Lâm Minh đúng vào ngày lập đông, thành Tung Dương lại ở phương Bắc, trời càng lạnh hơn.

Trong xe ngựa đốt than, Quý Hoài ôm một lò sưởi bằng đồng trong tay, trên người còn khoác một chiếc áo choàng bằng lông cáo dày, nửa khuôn mặt chìm trong lớp lông mềm mại, dựa vào thành xe ngựa lim dim ngủ.

Triệu Việt xem sách một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy mặt Quý Hoài như vậy, liền thấy tai trong mắt sáng.

“Chủ thượng, phía trước chính là thành Tung Dương!” Người đánh xe bên ngoài hô.

Triệu Việt thò đầu ra, nhỏ giọng trách: “Nhỏ tiếng thôi, Thất lang đang ngủ.”

Người nọ lúng túng không dám nói to nữa, “Vâng.”

Triệu Việt buông bức rèm cửa nặng nề xuống, vừa ngồi xuống liền thấy Quý Hoài buồn ngủ nhìn mình, “Triệu huynh, tới rồi sao?”

“Tới rồi, sắp vào thành rồi.” Triệu Việt dặn dò: “Trong thành Tung Dương có nhiều người phức tạp, trong bóng tối có rất nhiều người đang theo dõi ngươi, đành phải làm phiền hiền đệ cố gắng đừng ra ngoài.”

“Không sao.” Quý Hoài gật đầu.

Hai người chưa nói được mấy câu thì xe ngựa đã vào thành Tung Dương.

Bên ngoài xe ngựa nghe thấy tiếng người huyên náo rất náo nhiệt, Quý Hoài tuy tò mò nhưng cũng nhịn, không lộ vẻ gì mà lim dim mắt.

Khoảng nửa cy giờ sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, rèm cửa bị người từ bên ngoài vén lên, một luồng gió lạnh ùa vào, Quý Hoài rụt cổ lại.

“Chủ thượng, Quý công tử, chúng ta tới rồi.” Người đánh xe nói.

Triệu Việt đi ra trước, người đó đỡ Triệu Việt xuống xe nói chuyện với hắn, Quý Hoài đứng trước cửa xe đánh giá bên ngoài, trông giống như trạch viện vắng vẻ, trước cửa còn có một cây quế, bảy tám người Thương Không Môn đang tiếp ứng ở đây.

Có người đưa tay ra với y.

Quý Hoài mặc đồ rất nặng nên đặt tay lên đó.

Bàn tay đó gầy gò lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn cả trời đông này.

Quý Hoài không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn, nhưng đối phương mặc áo choàng đen che kín mít, sau khi đỡ y xuống thì ngay cả tay cũng rụt vào trong áo choàng đen.

“Thất lang, bên ngoài lạnh, vào nhà sưởi ấm đi.” Triệu Việt nói với y: “Ta còn phải đến phủ thành chủ bái phỏng, ngươi cứ tùy ý bảo bọn họ làm bữa tối, có lẽ ta phải rất muộn mới về.”

“Được.” Quý Hoài gật đầu, rồi nghe Triệu Việt nói với người mặc đồ đen đứng bên cạnh y: “Phong Tả, bảo vệ tốt Quý công tử, không được để có bất kỳ sơ suất nào.”

“Vâng.” Phong Tả đáp lời, nói với Quý Hoài: “Quý công tử mời đi theo ta.”

Quý Hoài theo Phong Tả vào trạch viện vắng vẻ này, ngôi nhà không lớn, ba gian, Quý Hoài được sắp xếp ở sương phòng phía đông, bên trong đốt than, nhưng không biết có phải vì phòng quá lớn hay quá lâu không có người ở không, Quý Hoài vào liền thấy rất lạnh.

“Công tử tối nay muốn ăn gì?” Phong Tả hỏi.

Trên xe ngựa xóc nảy mấy ngày nay, Quý Hoài không có cảm giác thèm ăn, lúc này cũng không đói, liền nói: “Nấu chút cháo loãng là được.”

Phong Tả nhận lệnh đi xuống, Quý Hoài ngồi bên lò sưởi than, suy tư di ngôn của Quý Minh để lại cho y.

Cái tên chữ “Hàm Ngọc” này.

Đi đến thành Thạch Nguyên ở Tây Bắc để đón thi thể Quý Du về thành Vãn Lai – nhưng lại không nói cho y biết Quý Du ở đâu trong thành Thạch Nguyên.

Còn câu thơ nửa đúng nửa sai kia nữa…

Những người đó muốn thông qua y để tìm ra bức họa, cái tên tự “Hàm Ngọc” này, theo như Quý Hoài thấy, thì không phải là chìa khóa mà Quý Minh để lại cho bức họa, mà giống như một cái bẫy hơn –

Để các phái võ lâm tìm ra y, mang y đi.

Quý Hoài cau mày.

Lúc còn sống, Quý Minh là một người vô cùng cẩn thận, nếu những gì Triệu Việt nói phần lớn là thật, thì người trong võ lâm tìm Công Tôn Chỉ hơn bốn mươi năm không ra, nhưng lại tìm ra thành Vãn Lai đúng vào lúc ông sắp chết.

Nếu không gặp phải tình huống bất ngờ là Trạm Hoa, thì nhiều nhất y cũng chỉ bị các thế lực try giành, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, Quý Minh dường như đã tính trước được điều này –

Quý Minh cố ý tung tin, thậm chí còn rêu rao với mọi người rằng chìa khóa nằm trong tay Quý Hoài, muốn tìm ra bức họa thì trước tiên phải tìm ra y.

Quý Minh rốt cuộc muốn làm gì?

Quý Hoài học hành không giỏi, cũng không phải là người kinh doy, không thông minh cho lắm, trong mắt người khác thì càng là một kẻ chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, thậm chí chính y cũng cảm thấy vậy.

Nhưng bây giờ y bị nhiều thế lực xô đẩy về phía trước, đi đến mức mơ mơ hồ hồ không biết phải làm sao, y đột nhiên cảm thấy không cam lòng.

Y là quân cờ mà Quý Minh đã sắp xếp trước khi chết, mọi người đều lợi dụng y, muốn dùng y để tìm ra món hời lớn, bây giờ sự thật bị bao phủ bởi một đám sương mù, trong tay y chỉ có vài lời trăn trối của Quý Minh, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là – Quý Minh có chuyện cần y làm.

Những điều y biết nhiều hơn người khác, có lẽ chính là thứ Quý Minh để lại cho yđể bảo vệ mạng sống.

Nghĩ đến đây Quý Hoài chỉ thấy châm biếm.

Nhưng chưa kịp cười thì y đã bị lạnh đến hắt xì một cái.

Than trong lò đã sắp tắt, y đứng dậy quấn chặt áo choàng lông cáo trên người, đẩy cửa ra thì đụng phải người mặc áo choàng đen, trong tay người kia còn bưng một bát cháo loãng và một đĩa thức ăn.

Những người Thương Không Môn này đều bí ẩn, đều mặc áo choàng đen giống hệt nhau và che mặt, Quý Hoài không thể phân biệt được ai với ai.

“Quý công tử muốn ra ngoài sao?” Giọng nói của Phong Tả trầm khàn khàn khàn, nghe có vẻ hơi lạ.

“Lò than sắp tắt rồi–” Quý Hoài có chút xấu hổ nói: “Ta đi tìm chút than.”

“Ta đi.” Phong Tả bước vào, đặt thức ăn lên bàn, “Quý công tử ăn lúc còn nóng.”

Trời đông giá rét, Quý Hoài cũng không muốn ra ngoài, liền cảm ơn hắn, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.

Cháo nấu rất loãng, miễn cưỡng có thể nuốt được, Quý Hoài chỉ uống được nửa bát nhỏ rồi để sang một bên, vẫn thấy lạnh, bây giờ trời bên ngoài đã tối, y mặc nguyên quần áo lên giường, đắp hai chiếc chăn bông.

Phong Tả vào cửa liền nhìn thấy bát cháo còn thừa, quay đầu lại thì thấy Quý Hoài co ro nằm trên giường.

“Quý công tử có phải không khỏe không?” Phong Tả vừa mới đến, đi đến trước lò than bỏ than vào, khơi cho đượm hơn.

“Chỉ là hơi lạnh thôi.” Quý Hoài nhắm mắt lại, mơ màng trả lời.

Ngay khi y sắp ngủ thiếp đi, một bàn tay lạnh lẽo kéo cổ tay y ra khỏi chăn.

Quý Hoài giật mình mở choàng mắt, trong phòng không thắp đèn, y chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đen ngòm, gió lạnh bên ngoài thổi vào, bầu không khí như vậy khiến người ta thêm phần rùng mình.

“Ta biết chút y thuật.” Phong Tả vừa nói vừa bắt mạch cho y.

“Ta không sao, chỉ là từ nhỏ đã sợ lạnh–” Quý Hoài nói được nửa câu, đột nhiên trán nóng lên, y sợ hãi ngồi bật dậy khỏi giường.

“Xin lỗi, ta chỉ muốn thử nhiệt độ thôi.” Phong Tả dường như cũng nhận ra rằng làm như vậy không ổn, liền đứng dậy giữ khoảng cách lịch sự với y.

Quý Hoài có phần ngượng ngùng sờ mũi, “Không sao.”

“Quý công tử hẳn là bị trúng gió, ta đi sắc thuốc.” Phong Tả quay người định đi.

“Không cần.” Quý Hoài gọi hắn lại, dù sao cũng không quen làm phiền người khác, y nói: “Ta uống nhiều nước là được, không cần phiền phức như vậy.”

Phong Tả đứng tại chỗ nhìn y, chỉ là cả người hắn tối đen, Quý Hoài cũng không nhìn ra được biểu cảm của đối phương.

Đối phương im lặng một lúc, rồi quay người rời đi.

Quý Hoài thấy người này hơi kỳ lạ, cau mày, lại thấy bên ngoài lạnh, liền nằm xuống đắp chăn, không biết ngủ thiếp đi tự lúc nào.

——

Quý Hoài bị cảm giác lạnh lẽo ở cổ đánh thức.

Y đột ngột mở mắt, nhưng phát hiện trước mắt một màu đen kịt, như thể bị phủ một lớp vải.

Những ngón tay lạnh lẽo lướt trên cổ y, khơi dậy sự rùng mình, mang theo hơi lạnh mơ hồ.

Quý Hoài phát hiện mình không thể cử động, căng thẳng nuốt nước bọt, trong lòng ẩn hiện một suy đoán không mấy đáng tin, “… Trạm Hoa?”

Bàn tay hơi lạnh dừng lại trên làn da ấm áp, giọng nói quen thuộc trong bóng tối tĩnh lặng trở nên vô cùng rõ ràng, “Ta đã đồng ý với điều kiện của ngươi, tại sao ngươi còn chạy?”

Lực ở cổ đột nhiên siết chặt, Quý Hoài hơi khó thở, nhưng không mở miệng nói.

Bàn tay bóp cổ y không tiếp tục ra sức, giọng Trạm Hoa vang lên bên tai y, “Quý Hoài, ngươi lừa ta.”

Quý Hoài nhếch khóe miệng, không chịu yếu thế nói: “Ngươi lừa ta trước.”

Trạm Hoa im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi dựa vào ai, ta đều có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.”

Quý Hoài cười khẽ một tiếng: “Ta không tin ngươi chưa từng động lòng chút nào–“

Trạm Hoa đột ngột siết chặt ngón tay, Quý Hoài bị buộc ngẩng cằm lên, hơi thở trở nên mỏng my, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười, “Có nhiều người đang tranh giành bức họa này như vậy…”

Lực ở cổ đột nhiên nới lỏng, như thể đang bực bội, lại như vừa xấu hổ vừa tức giận, gắt gao bóp chặt lấy cằm y, “Triệu Việt là người quen cũ của ngươi, ngươi tin tưởng hắn vậy sao?”

Quý Hoài đương nhiên không dám hoàn toàn tin tưởng Triệu Việt, nhưng bây giờ lại như cố tình đối đầu với Trạm Hoa, “Ta và Triệu huynh quen biết nhau từ nhỏ, tự nhiên là tin tưởng hắn, ít nhất hắn sẽ không tùy tiện lấy mạng ta.”

“Đầu tiên là Quyền Ninh sau là Triệu Việt, Quý Hoài, ngươi có thể thông minh lên một chút được không?” Trong giọng nói của Trạm Hoa mang theo vài phần bực tức.

Quý Hoài bị hắn nói đến nỗi bốc hỏa, “Ít nhất cũng tốt hơn là đi theo ngươi!”

“Tốt hơn so với việc đi theo ta?” Trạm Hoa cười lạnh, “Ngươi có tin hay không, chỉ cần ngươi bị bọn họ moi ra rồi mất đi giá trị lợi dụng, thì chỉ có chết càng thảm hơn!”

“Ta vui lòng!” Quý Hoài tức giận nói: “Ta thà chết trong tay bọn họ!”

“Quý Hoài.” Trạm Hoa hạ giọng đe dọa, bất ngờ đau nhói trên hồ khẩu.

Quý Hoài cắn chặt lấy tay hắn không buông, máu tanh tràn khoang miệng, như muốn trút hết cơn giận này ra ngoài.

Trạm Hoa đau đến nỗi nhíu mày, muốn dùng sức bẻ cằm y ra, nhưng ngón tay cái lại chạm đến hơi ấm ẩm ướt, cả người cứng đờ.

Hơi thở của Quý Hoài hơi không đều, đôi môi phủ trên lòng bàn tay hắn khẽ run.

Cơn đau khó chịu đó dưới sự kích thích của hơi ấm và sự run rẩy này như thể thay đổi hương vị, khiến Trạm Hoa tâm phiền ý loạn.

Hắn thậm chí còn muốn đau hơn nữa, để có thể đè nén được sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng.

“… Quý Hoài, buông ra.” Giọng nói của Trạm Hoa trở nên khàn khàn trong bóng tối.

Sự xấu hổ và bực tức hòa lẫn vào nhau, Quý Hoài vẫn cắn chặt không buông, đột nhiên cằm đau nhói, vô thức há miệng ra, máu của Trạm Hoa tràn đầy kẽ răng, y thở hổn hển, rồi một hơi chưa kịp thở hết, nguồn không khí đột nhiên bị che phủ, trong bóng tối kinh ngạc mở to mắt.

Máu trong kẽ răng bị người ta thô bạo và vội vã liếm sạch, cằm bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, buộc y ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài nửa ẩn nửa hiện dưới ống tay áo rộng thùng thình.

Trước mắt một màu đen kịt, toàn thân không thể nhúc nhích, mọi giác quan đều tập trung ở đôi môi và hàm răng, Quý Hoài thở hổn hển, nhưng vẫn cảm thấy mình sắp ngạt thở.

“… Trạm Hoa!” Quý Hoài nhân lúc đối phương hít thở, tức giận quát lên một tiếng, nhưng vì sức lực không đủ nên tiếng quát đó nghe thế nào cũng không có khí thế.

Đầu mũi lạnh lẽo của Trạm Hoa lướt qua má y, hơi thở không ổn định phả vào mặt y, thậm chí vì tiếng chất vấn không có khí thế của y mà cả người cứng đờ tại chỗ.

Trong màn đêm đen kịt, hơi thở nóng bỏng của hai người quấn quýt vào nhau, như thể dù thế nào cũng không thể tách rời.

Trong lòng rối như tơ vò.