Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 26




Xe ngựa chạy thẳng về phía trước, Quý Hoài hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

“Đại hội Võ lâm minh.” Triệu Việt vén rèm nhìn ra ngoài, “Minh chủ Võ lâm minh đương nhiệm là Hành Lang triệu tập những người trong giới võ lâm, nói rằng bốn mươi năm trước có người từng thấy bản đồ, muốn công bố bí mật trong đó cho thiên hạ.”

Quý Hoài nói: “Nhưng Trạm Hoa cũng sẽ đến đó–“

“Không sao, sẽ có người đón tiếp trên đường, chúng ta cải trang sẽ rất an toàn.” Triệu Việt vỗ nhẹ mu bàn tay y, “Hiền đệ cứ yên tâm.”

Quý Hoài rút tay về, nhếch mép, sau đó vẫn im lặng.

Xe ngựa chạy trên quan lộ nhiều ngày.

Quý Hoài dựa vào xe ngựa mơ màng, không biết đã ngủ quên lúc nào.

Y mơ thấy Quý phủ.

Trong Quý phủ rộng lớn đầy bóng ma, bên ngoài mưa như trút nước, y ngồi ở hành lang, lắng nghe gió rít gào.

“Thất công tử sao lại đẹp trai như vậy?”

“Không giống đại thiếu gia chút nào, nhưng lại càng ngày càng giống lão thái gia…”

“Tam công tử, Ngũ công tử họ giống đại thiếu gia như đúc, đại nãi nãi…”

“… Các công tử tiểu thư trong phủ đều đẹp như nhau, sao chỉ có cậu ấy…”

“Con cái gì… Mười tháng sau khi đại thiếu gia mất mới sinh ra, ai biết được…”

“Ôi… Thật là…”

“Đúc cùng một khuôn với lão gia… Thật sự là làm nhục gia phong…”

“Không phải là con hoang sao…”

“Theo ta thì nên bóp chết ngay từ khi sinh ra, sống trên đời chỉ làm người khác ghê tởm…”

Tiếng thì thầm to nhỏ lúc gần lúc xa, nhưng đều vô cùng rõ ràng lọt vào tai Quý Hoài.

Không chỉ các chủ nhân trong phủ, mà ngay cả các nha hoàn, sai vặt trong phủ, bề ngoài cung kính, nhưng sau lưng đều khinh thường, chửi rủa, mặc dù Quý đại phu nhân đã xử tử rất nhiều người, nhưng cũng không ngăn được lời ra tiếng vào của mọi người.

Quý Hoài ngồi ở hành lang nhìn mưa, xung quy là những khuôn mặt không rõ, chỉ tay vào y, miệng phát ra những lời chế nhạo, tiếng thì thầm như tơ nhện dính chặt, từ miệng họ phun ra, ghim chặt vào người y, ăn mòn như máu thịt, bám chặt vào xương y, quấn chặt lấy y.

Y ngồi đó bất động, nhìn mẫu thân và mấy ca ca lên xe ngựa, không ngoảnh lại, nghênh ngang đi.

Tại sao lại bỏ rơi ta?

Sao không đưa ta đi?

Ta… khiến các người ghê tởm đến vậy sao?

Nhưng không phải chính ta muốn được sinh ra trên đời này.

Tại sao lại– tại sao lại để ta chịu kiếp này?

Trong lòng y có muôn vàn phẫn uất và khó hiểu, nhưng lại không mở miệng được, những sợi tơ nhện đó xâm nhập vào mũi miệng y, khiến y ngay cả việc thở cũng thấy khó khăn.

Mưa xối xả rơi xuống chiếc ô giấy dầu, trong làn hơi nước mờ ảo, cổ tay gầy guộc rất bắt mắt, khiến người ta muốn đưa tay nắm lấy.

Trạm Hoa đứng dưới ô, không buồn không vui nhìn y, cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

“Quý Hoài, ta đưa ngươi đi.”

Bàn tay đó hơi lạnh, nhưng trong lồng ngực Quý Hoài lại có một luồng ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa, tách y khỏi những bóng ma và tơ nhện sau lưng, cả thế giới rộng lớn chỉ còn tiếng mưa.

“Trạm Hoa.” Quý Hoài nở một nụ cười vui vẻ, chỉ cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhõm, y nắm lấy tay Trạm Hoa đứng dậy, dang rộng vòng tay ôm hắn vào lòng.

Đây là người duy nhất chân thành đối xử tốt với y.

Người này đã che ô cho y trong mưa, nên y đặt hắn trong lòng, cẩn thận nâng niu, sợ hắn biến mất.

“Quý Hoài, ngươi thích ta như vậy, sao lại không chịu làm thuốc dẫn cho ta?” Trạm Hoa ôm y, giọng điệu khó hiểu: “Ngươi chết, có thể cứu mạng ta.”

Nụ cười trên mặt Quý Hoài cứng đờ.

Người được y nâng niu trong lòng, cầm dao rạch tim y, cắt nát trái tim vốn không mạnh mẽ của y.

Nhưng vẫn đau lòng vuốt ve mặt y, “Quý Hoài, đừng sợ.”

Quý Hoài đau đớn co ro trong vòng tay hắn, nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt, “Ngươi muốn mạng ta, ta sẽ cho ngươi… nhưng tại sao ngươi lại lừa ta?”

Trạm Hoa mở miệng nói gì đó với y, chỉ là mưa quá lớn, y không nghe rõ.

“Quý Hoài? Quý Hoài?”

Có người lay vai y.

Quý Hoài khó khăn mở mắt ra, trong mắt toàn là tơ máu đỏ rực, âm u nhìn người trước mặt.

Triệu Việt sửng sốt một chút, “Có phải gặp ác mộng không?”

Quý Hoài đưa tay day day huyệt thái dương, “Không sao.”

“Không còn sớm nữa rồi, phía trước có một trạm dịch, chúng ta nghỉ lại ở đây một đêm.” Triệu Việt được người ta dìu xuống khỏi xe ngựa.

Người đệ tử của Thương Không Môn mặc áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ đen bên cạnh đưa tay ra với Quý Hoài.

Quý Hoài giả vờ không thấy, tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Người đệ tử đó lúng túng thu tay lại, cúi đầu lùi sang một bên.

Những người ở trạm dịch tiếp đãi Triệu Việt và những người khác rất nhiệt tình, rượu ngon thức ăn ngon thậm chí còn có cả quan viên đi cùng.

Triệu Việt trong bữa tiệc đã nói chuyện với Quý Hoài về những chuyện thú vị thời trẻ, từng chén từng chén mời Quý Hoài uống rượu.

Lúc đầu Quý Hoài còn chưa uống bao nhiêu, nhưng không chịu được sự mời mọc của hắn, vài chén rượu xuống bụng, đầu bắt đầu choáng váng.

“Quý Thất lang! Trước kia ta Triệu Việt hâm mộ nhất chính là ngươi!” Triệu Việt khoác vai y, cầm chén rượu trong giọng đã có hơi say, “Dung mạo xinh đẹp, gia tài bạc vạn, phóng khoáng phong lưu! Không bị những phép tắc giáo điều trói buộc! Sống phóng khoáng tự tại!”

Quý Hoài ngồi bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào con gà quay trước mặt, nhếch khóe miệng.

“Thiên hoàng quý tộc, long tử phượng tôn gì chứ, quyền quý thy lưu cao môn tử đệ gì chứ, đều không bằng ngươi Quý Thất một nửa!” Triệu Việt cười sảng khoái: “Năm đó từ biệt, ta hận không thể theo ngươi về thành Vãn Lai, chỉ tiếc tạo hóa trêu người, khiến chúng ta phải chậm trễ nhiều năm mới gặp lại… Nào, huynh kính ngươi một chén!”

Hắn nói chân thành tha thiết, Quý Hoài không tiện từ chối nữa, cầm chén rượu lên uống cạn.

“Tốt! Đây mới là Quý Thất mà ta quen biết!” Triệu Việt vui mừng khôn xiết, cầm lấy bình rượu rót đầy cho y, “Hiền đệ còn nhớ lần chúng ta trốn học bị tiên sinh phạt quỳ không…”

Rượu này quá nồng, Quý Hoài uống đến choáng váng, giọng nói của Triệu Việt như được bọc một lớp bông dày, nghe không rõ lắm, y cầm chén rượu trên mặt đã ửng hồng, một tay chống đầu, hơi nheo mắt, vẻ mặt mơ màng xoay xoay chén rượu trong tay, lười biếng cười.

Những viên quan nhỏ đi theo cũng đã uống không ít, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của vị Quý công tử này, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, không nhịn được mở miệng khen: “Cô tùng độc lập, núi ngọc sụp đổ, Thất công tử – ta kính ngài một chén!”

Quý Hoài ngẩng đầu nhìn, viên quan nhỏ đó bị y nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng, cầm chén rượu lấy tay áo che mặt, uống cạn, không dám nhìn thẳng vào y.

Triệu Việt thấy vậy liền cười lớn, “Hiền đệ à hiền đệ, may mà ngươi là nam nhi, nếu là nữ nhi, chẳng phải sẽ trở thành hồng nhan họa thủy sao? Dù không có bản đồ đó, cũng sẽ khiến mọi người try giành không ngừng!”

Quý Hoài cười khẩy, cầm bình rượu rót rượu cho mình, chén này tiếp chén khác, chỉ muốn một lần say giải ngàn sầu.

Triệu Việt nắm lấy tay y, chân thành nói: “Thất lang, dân đen vô tội, mang ngọc có tội, ta chỉ mong sớm có thể giải được bí mật của bản đồ này, trả lại cho ngươi một cuộc sống trong sạch và tự tại… Quý Thất lang ngươi đương nhiên phải sống phóng khoáng tự tại…”

Triệu Việt nói đúng là tình sau đậm, nước mắt rơi xuống trường sam.

Quý Hoài tự nhiên vô cùng cảm khái, nâng chén rượu lên, “Triệu huynh, ta kính ngươi!”

Tiệc rượu linh đình như vậy, mãi đến nửa đêm mới kết thúc.

Quý Hoài đã say đến nỗi không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, nắm chặt chén rượu không buông.

Triệu Việt cũng say không nhẹ, nhưng vẫn nhớ gọi người: “Phong Tả, ngươi tới đây, tới đây đỡ Thất lang về phòng–“

Người mặc áo choàng đen vẫn đứng trong bóng tối lên tiếng đáp lại.

Triệu Việt nắm chặt tay Quý Hoài không buông, say khướt nói: “Thất lang, để đảm bảo an toàn cho ngươi, ta đã để người võ công cao cường nhất của Thương Không Môn âm thầm bảo vệ ngươi, ngươi cứ yên tâm ngủ.”

Quý Hoài đứng dậy, thân hình không vững lắc lư, được người tên là Phong Tả đưa tay đỡ lấy, cười nói: “Triệu huynh làm việc, ta tự nhiên yên tâm.”

Hai người say sưa nói chuyện, lại nói thêm một lúc nữa, mới được người đỡ về phòng của mình.

Quý Hoài được Phong Tả đỡ vào phòng, vừa vào cửa liền vịn khung cửa nôn ọe.

Quý Hoài đầu óc choáng váng buồn nôn dữ dội, nhưng vẫn xin lỗi người mặc áo choàng đen kia: “Xin lỗi, làm bẩn áo choàng đen của ngươi rồi…”

Phong Tả là người ít nói, đỡ y đến bên giường, thô bạo ném y lên giường.

Quý Hoài bị ném như vậy liền thấy trời đất quay cuồng, trước mắt то đen то trắng, cau mày nằm vật ra giường, chân còn thõng xuống dưới giường, tư thế vô cùng bất nhã.

Không xa có tiếng nước và tiếng quét dọn, hẳn là người mặc áo đen kia đang dọn dẹp chất nôn của y.

Một khắc sau, âm thy yên tĩnh lại, cửa bị đóng lại, Phong Tả hẳn đã đi rồi, Quý Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, khó chịu rên lên một tiếng.

Say không dễ chịu chút nào, y tưởng rằng say có thể giải ngàn sầu, nhưng bây giờ trong đầu toàn là Trạm Hoa.

Thậm chí vì say quá nên y không muốn tìm cớ để kìm nén những cảm xúc đang dâng trào này trong lòng.

“Tự thử…tinh thần phi tjac dạ, vị thùy phong lộ lập trung tiêu…” [1]Có lẽ là nghe Triệu Việt kể nhiều chuyện cũ thời trẻ, Quý Hoài đọc thơ, giọng nói ngày càng nhỏ.

“Trạm Hoa…”

“… Trạm Hoa.”

“Trạm Hoa.”

Y giơ tay che mắt, buông thả mình trong bóng tối, mượn say riệu mà nghẹn ngào gọi tên người nào đó.

Đêm khuya thy vắng, không ai nghe thấy, càng không ai trả lời.

Coi như chính y say rượu gọi cho chính mình nghe, để tự an ủi.

Nến lay động, phát ra tiếng lách tách.

Lưỡi dao dưới ánh nến phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, một người đàn ông mặc áo choàng đen, mặt nạ che mặt đứng cứng đờ bên giường.
[1] Đêm trước trăng sao như khác đấy

Trời khuya sương gió đứng vì ai