Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 25




“Ồ, thiếu chủ, chỉ vài năm không gặp, công lực của ngài đã giảm đi rất nhiều.” Cô gái mặc áo choàng đỏ ngồi xếp bằng trên cành cây, đôi mắt quyến rũ nhìn người dưới gốc cây, cười duyên dáng: “Sao lại nhìn thấu hồng trần xuất gia cạo đầu chứ?”

Trạm Hoa nhìn cô ta với vẻ mặt hờ hững, “Liễu Cẩm Nhi?”

“Ngài còn nhớ ta, thật vinh hạnh.” Liễu Cẩm Nhi giơ tay áo che miệng cười nhẹ, “Thiếu chủ, ngài có lẽ không ngờ rằng ta vẫn còn sống chứ?”

“Ngươi đầu quân cho Thương Không Môn.” Trạm Hoa khẳng định.

“Ta vốn là người Thương Không Môn.” Liễu Cẩm Nhi nhìn hắn trìu mến, “Đáng tiếc là vì thiếu chủ mà ta đã nói dối với chủ thượng, ngài định đền đáp tôi như thế nào đây?”

Lời còn chưa dứt, cô gái vừa còn lười biếng dựa vào gốc cây bỗng trở nên sắc bén, roi xương trắng đánh xuống từ trên không, Trạm Hoa vung tay áo cuốn lấy roi, nhưng cổ tay bị roi quấn chặt, hắn giật không ra, dứt khoát mượn thế bay đến chỗ Liễu Cẩm Nhi.

Liễu Cẩm Nhi vốn còn thong dong tự tại, thấy hắn ra chiêu thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, đạp lên thân cây bên cạnh bay lên, tấm vải mỏng màu đỏ thẫm bị cuốn xuống, vẽ nên một đường cong mềm mại trong màn đêm.

Trán Liễu Cẩm Nhi lấm tấm mồ hôi, cô ta ngồi xổm trên cành cây nghiến răng cười: “Thiếu chủ, cố nhân khó gặp, sao phải ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Những sợi tơ bạc đan xen chằng chịt giữa những tán cây tỏa ra ánh sáng lạnh, tấm vải mỏng màu đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống, hóa thành từng mảnh vụn màu đỏ, rơi lả tả.

Trạm Hoa lười đôi co với cô ta, những sợi tơ bạc quấn quanh cổ tay và các ngón tay hắn bỗng co lại, cây mà Liễu Cẩm Nhi đang đứng đột nhiên đổ sập, cô ta bay người né tránh, nhưng ánh bạc lóe lên, một luồng khí lạnh chạy thẳng đến tận đáy lòng, cô ta thầm kêu không ổn, nhưng đã không kịp né tránh.

Sợi tơ bạc trắng chuyển sang màu đỏ nhạt, những giọt máu rơi xuống đất.

Liễu Cẩm Nhi mở to mắt kinh ngạc, đầu và thân đột nhiên tách rời, cái đầu xinh đẹp lăn vài vòng, đập vào gốc cây dưới chân Trạm Hoa.

Trạm Hoa thậm chí còn không thèm nhìn, nhẹ nhàng nhún chân, bay về phía khách điếm, bên tai chỉ còn tiếng gió rít qua.

Gió hơi to, Triệu Việt ra hiệu cho Liễu Sưởng Phương đi đóng cửa sổ.

“Bốn mươi ba năm trước, trong giới võ lâm từng xuất hiện một tấm bản đồ, có người nói đó là bản đồ kho báu, tìm được sẽ giàu có vô địch thiên hạ, cũng có người nói đó là một cuộn bí kíp võ công, luyện thành sẽ có thể xưng bá võ lâm thiên hạ.” Triệu Việt cười nói: “Bất kể lời đồn có đúng hay không, càng nhiều người tranh giành, mọi người càng tin là thật, từ dó dấy lên một trận mưa máu tanh.”

Quý Hoài nhếch mép, “Triệu huynh, huynh đang kể chuyện trong sách sao?”

Câu chuyện sáo rỗng như thế này, y đã từng đọc không biết bao nhiêu lần trong những cuốn sách đại học tầm thường, nếu đặt vào thực tế, Quý Hoài chỉ cảm thấy như đang bịa chuyện.

“Tất nhiên là không.” Triệu Việt bất đắc dĩ nói: “Ta nói đều là những chuyện thực sự đã xảy ra–“

“Cuối cùng, bản đồ đó đã rơi vào tay Công Tôn Chỉ, lúc đó là minh chủ của Võ lâm minh, nhưng ông ấy đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ, những năm gần đây, những người trong giới võ lâm đều đang tìm kiếm tung tích của ông ấy, mục đích là để lấy được bản đồ trong tay ông ấy.” Triệu Việt nhìn Quý Hoài, “Có lẽ hiền đệ cũng đã biết, tổ phụ của tôn giá, Tế lão thái gia chính là Công Tôn tiền bối năm xưa.”

“Những năm qua, ông ấy ẩn cư rất kỹ, những người trong giới võ lâm căn bản không tìm ra ông ấy, nhưng chỉ vài tháng trước, đột nhiên có tin đồn rằng Công Tôn Chỉ năm xưa đang ở tại thành Vãn Lai, rất nhiều thế lực đổ xô đến Vãn Lai,” nói đến đây, Triệu Việt có chút nghi hoặc, “Lúc đó hiền đệ không nhận ra sao?”

Quý Hoài ngẩn ra.

Lúc đó mình đang làm gì nhỉ?

Quý Hoài hồi tưởng rất lâu, mới nhớ ra.

Sau khi lão thái gia nhà họ Quý qua đời, trong nhà quả thực có rất nhiều họ hàng và người lạ đến viếng, nhưng lúc đó y đang rất ghét tên tự của mình, ngày nào cũng đến Phong Hoa lâu say xỉn.

Lúc đó y bận rộn cùng đám bạn bè đấu dế, thả chim, chơi bời ở Phong Hoa lâu, bận rộn cãi nhau với mẫu thân, bận gây gổ với hai ca ca song sinh… bận chìm đắm trong tửu sắc, oán trách trời đất.

Y sống trong u mê rất lâu, lúc này cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, dưới sự chỉ điểm của Triệu Việt, y nhớ lại những điều bất thường lúc đó–

Có quá nhiều chuyện và người bất thường, nhưng lúc đó y lại không nhận ra bất cứ điều gì.

“Bản đồ đó…” Quý Hoài sửng sốt nói.

“Bản đồ đó đang ở trên người hiền đệ.” Triệu Việt đột nhiên đứng dậy, cúi người chào Quý Hoài, thành tâm nói: “Hiền đệ, bản đồ này rất quan trọng, không chỉ liên quan đến võ lâm, còn mong hiền đệ có thể lấy đại cục làm trọng!”

Quý Hoài vội vàng đưa tay đỡ y, “Triệu huynh nói vậy là sao?”

“Bản đồ này chính là–” Triệu Việt sắc mặt nghiêm trọng, nhưng lời nói đến một nửa thì đột nhiên bị người ta cắt ngang.

“Ai!?” Liễu Sưởng Phương đột nhiên sắc mặt đanh lại, rút kiếm mềm ở thắt lưng ra, kiếm nhanh như gió chắn trước mặt Triệu Việt, tiếng kim loại va chạm vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, có người phá cửa sổ xông vào.

Một hòa thượng mặc áo trắng đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Quý Hoài.

“Quý Hoài, qua đây.”

Giọng nói lạnh lùng chậm rãi, che giấu sự bồn chồn thoáng qua của chủ nhân.

Triệu Việt nghe vậy liền nắm lấy tay Quý Hoài, giọng thành khẩn nói: “Hiền đệ tuyệt đối không được!”

Quý Hoài nhìn Trạm Hoa với vẻ mặt phức tạp, chưa kịp nói gì thì đã nghe Triệu Việt quát: “Liễu Sưởng Phương, chặn hắn lại!”

Sau đó hắn vỗ tay, cánh cửa từ bên ngoài mở ra, hơn mười người mặc áo choàng đen, mặt phủ mặt nạ vây quanh hai người rồi áp giải đi.

Quý Hoài bị mấy người xốc lên, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Trạm Hoa.

“Hiền đệ!” Triệu Việt nắm lấy tay y, “Tên này không phải người tốt lành gì!”

Quý Hoài quay đầu lại, bị người đưa lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy như bay trên đường quan, Quý Hoài bị xóc đến mức muốn nôn, mặt tái mét bám vào khung cửa.

Triệu Việt cũng chẳng khá hơn là bao, bám vào cửa sổ nôn thốc nôn tháo, quát người đánh xe: “Thứ vô dụng! Không biết đánh xe thì đổi người khác đến đây!”

Người áo đen đánh xe lắp bắp xin lỗi, không biết là thực sự đổi người hay là đi chậm lại, bên trong xe bớt xóc nảy hơn nhiều.

Triệu Việt cầm khăn tay lau miệng, “Để hiền đệ chịu khổ rồi.”

Quý Hoài rõ ràng thích nghi tốt hơn hắn, y hỏi: “Vừa nãy huynh nói bản đồ này liên quan đến cái gì?”

“Hoàng thượng.” Triệu Việt chắp tay về phía kinh thành, rồi hạ giọng chỉ lên trời, “Quốc vận.”

Quý Hoài cau mày, “Triệu huynh nói thật sao?”

“Vô cùng xác thực!” Triệu Việt giơ tay thề, “Nếu Triệu Việt ta có một câu nói dối, thì nhất định sẽ bị sét đánh chết, không chết tử tế được!”

Quý Hoài nhìn hắn hồi lâu, “Triệu huynh nói quá rồi, chỉ là nếu chuyện này là thật thì tại sao hoàng thượng không trực tiếp hạ chỉ? Phủ họ Quý nhất định sẽ dâng bản đồ cho hoàng gia.”

“Ta hiểu là ngươi nghi ngờ, chỉ là chuyện này liên quan rất rộng, không thể để quá nhiều người biết, nếu làm ầm ĩ lên thì e rằng sẽ phản tác dụng.” Triệu Việt dừng lại một chút, “Hoàng thượng hiện giờ đang bệnh nặng, tình hình trong cung rất phức tạp… So với việc tranh giành trong võ lâm, thì đối với ngươi, đây là chuyện an toàn nhất.”

Quý Hoài chỉ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nói: “Nếu bản đồ này quan trọng như vậy, thì Triệu huynh cứ lấy đi là được.”

Triệu Việt cười khổ: “Nếu lấy được thì ta đã lấy từ lâu rồi, hiền đệ có hình xăm hay vật gì mang theo bên người không?”

Quý Hoài cau mày, “Không có.”

Trên người y thậm chí còn chẳng có mấy nốt ruồi, những vật mang theo bên người như mặt dây chuyền, ngọc bội các thứ đã sớm bị y cầm cố hết, chẳng còn lại gì nữa.

“Vậy là thế.” Triệu Việt bất lực nói: “Chúng ta đều đang tìm bản đồ đó, mà ngươi lại là manh mối duy nhất.”

“Tại sao?” Quý Hoài không hiểu, “Sao mọi người đều khẳng định là tôi?”

“Bởi vì trước khi mất, lão thái gia họ Quý đã ban tự cho ngươi.” Triệu Việt nhìn y, “Hàm Ngọc–Đó chính là chìa khóa của bản đồ.”

Quý Hoài ngẩn ra.

——Trước khi mất, Quý Minh đích thân muốn gặp y.

Quý Hoài lúc này đã xa cách với tổ phụ nhiều năm, ngoài những ngày lễ tết sẽ cố tình tránh mặt ông, cũng tránh những ánh mắt chế nhạo, tò mò, khinh thường… khiến người ta khó chịu.

Y đã rất lâu không gặp Quý Minh, ông lão nằm trên giường, thấy y đến thì vẫy tay với y, giọng nói rất yếu ớt, “Thất Lang, lại đây.”

Quý Hoài đi đến cách mép giường ba thước, không chịu lại gần hơn, cúi đầu khẽ gọi: “Ông tìm ta?”

Quý Minh dường như muốn nắm tay y, nhưng đành chịu vì y đứng hơi xa, ông lão không với tới.

“Thất Lang à, đừng oán trách tổ phụ.” Quý Minh cũng không miễn cưỡng y, chỉ nhìn y bằng ánh mắt ôn hòa, “Cũng đừng oán trách mẹ con, là chúng ta có lỗi với con.”

Quý Hoài chỉ cảm thấy cơn tức giận ngập tràn sắp nhấn chìm mình, y căng khuôn mặt, không trả lời.

“Nhưng mà tổ phụ không còn cách nào khác…” Quý Minh thở dài, “Cả đời này của tổ phụ, bôn ba vất vả, không giữ được ai, đến cuối cùng còn làm một chuyện sai lầm to lớn…”

Quý Hoài nắm chặt tay, cúi đầu không nói.

“Thất Lang à, lời của người có thể giết người, tích tụ có thể hủy hoại xương cốt.” Quý Minh ho một tiếng, thở dốc rất lâu mới bình phục lại, “… Đừng oán trách mẫu thân con, nó cũng không dễ dàng…”

Quý Hoài chỉ cảm thấy mình không thể chịu đựng được mùi thuốc nồng nặc ngột ngạt ở đây nữa, muốn quay người rời đi, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Quý Minh giữ lại.

“Mộ của phụ thân… khụ khụ Quý Du… khụ khụ… là mộ y quan…” Quý Minh đưa tay lên che miệng ho vài tiếng, rõ ràng là khó chịu vô cùng, nhưng vẫn cố gắng nói hết, “Sau này con rời khỏi nhà… nhớ phải đưa thi thể của phụ thân con về…”

“Phụ thân con ở Tây Bắc… Tây Bắc… thành Thạch Nguyên–” Quý Minh nói đến đây thì có chút kích động, giọng nói cũng cao hơn nhiều, “Con đích thân mang về!”

Quý Hoài nhíu mày lắng nghe, y chưa từng gặp cha mình là Quý Du, chỉ biết trước khi y chào đời, ông đã mắc bệnh nặng qua đời, nhưng không biết mộ của ông lại là mộ y quan.

“Thất Lang… giờ con đã đến tuổi cập kê, tổ phụ để lại cho con tên tự…” Quý Minh nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, vừa như áy náy, vừa như không nỡ, nhưng vẫn cố ép mình nói ra, “Thất Lang, sau này tên tự của con… Hàm Ngọc… Hàm Ngọc…”

Quý Hoài chỉ cảm thấy đầu óc mình ong lên một tiếng, lảo đảo một cái, nhìn Quý Minh với vẻ không thể tin nổi.

Ông ta sao lại dám!?

Ông ta có ý gì!?

Ông ta dựa vào đâu!?

Tại sao trước khi chết, ông ta còn phải để lại cho y một tên lót rõ ràng như vậy, sợ người ngoài không biết Quý Thất y là một đứa con hoang gian dâm mà ra sao? Còn muốn thiên hạ chỉ vào sống lưng y mà mắng chửi?

Ông ta cứ thế chết đi không phải thanh thản lắm sao?

“Ta đã sai người ghi vào gia phả… Thất Lang… nhớ kỹ… đưa cha con về…”

Quý Hoài muốn xông lên túm lấy cổ áo ông ta mà hỏi cho ra nhẽ, ông ta còn mặt mũi nào mà nhắc đến Quý Du!

Quý Minh như cuối cùng cũng yên tâm về chuyện trong lòng, nhắm mắt lại cười khổ một tiếng: “… Lúc nhỏ con thường đến viện của ta… Câu thơ mà ông nội dạy con còn nhớ không?”

“Thành khuyết… phụ Tam Tần… phong yên… vọng ngũ tân…”[1]

“Thất Lang… phải nhớ kỹ…”

“Thất Lang… thế sự đa đoan, lòng người khó lường… phải… phải học cách thông minh…”

Nhưng lúc đó Quý Hoài đã bị tên lót Hàm Ngọc làm cho choáng váng, những gì về phần mộ hay câu thơ gì đó đều bị y vứt ra sau đầu, y chỉ cảm thấy máu toàn thân đang sôi lên, muốn nói gì đó, mắng chửi gì đó, phản bác gì đó, để trút hết cơn thịnh nộ và khinh thường trong lòng.

Y tức đến run cả người, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào người trên giường, hận không thể dùng những lời bẩn thỉu và tàn bạo nhất để công kích ông ta, nhưng trong cơn giận dữ, y lại chỉ thốt ra một tiếng: “Ông–“

Người nằm trên giường nhìn y bằng ánh mắt bi thương và áy náy, đưa bàn tay gầy guộc về phía y, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tiếc là sức lực đã cạn kiệt, Quý Hoài vừa mở miệng, như rút cạn hết sinh khí của ông ta, bàn tay gầy guộc đó rốt cuộc cũng không chạm được đến Thất Lang của ông ta, đột ngột buông thõng xuống.

Quý Hoài lảo đảo lùi lại hai bước——

“Hiền đệ nhớ ra điều gì sao?” Thấy sắc mặt y rất tệ, Triệu Việt mở miệng hỏi.

Quý Hoài nhếch mép, tự giễu cười một tiếng: “Ta vốn ghét tên tự này, không cho người khác gọi, có gì mà nhớ.”
[1] Thành xây giữ đất Tam Tần

Trông vời năm bến mấy tầng khói mây