Bầu trời xanh ngắt, lá vàng bay lả tả, tiếng vó ngựa rộn ràng, cuốn lên một làn bụi mù, gió lạnh thổi thẳng vào cổ áo.
Quý Hoài rụt cổ, ngẩng đầu nhìn về vòi vọi, ánh hoàng hôn mờ ảo rọi tới, những cành liễu trơ trọi lá được soi thành những bóng đen buồn tẻ, càng tăng thêm vẻ tiêu điều.
Quý Hoài hít sâu một hơi, ngay cả không khí hít vào mũi cũng lạnh buốt, từ mũi lạnh đến tận lồng ngực.
“Lạnh à?” Giọng Trạm Hoa từ sau lưng truyền vào tai y.
“Không lạnh.” Quý Hoài cứng nhắc đáp lại, một cơn gió lạnh thổi qua khiến y không kìm được rùng mình.
Người phía sau kéo dây cương ngựa dừng lại.
Một hồi sột soạt, trên người Quý Hoài đã khoác thêm một chiếc áo choàng màu xám, Trạm Hoa đội mũ cho y, trùm kín cả người, còn cố tình chọc ghẹo mà bọc cả hai tay đang bám yên ngựa của y vào trong.
Quý Hoài vốn đã căng thẳng khi cưỡi ngựa, lúc này lại không được bám vào đâu, lập tức cảm thấy mất thăng bằng, “Ta còn chưa nắm–“
“Chát!” Người phía sau đột ngột quất roi ngựa, con ngựa chở hai người hí dài một tiếng, phi như bay trên đường rộng.
“Trạm Hoa!” Quý Hoài căng thẳng gọi hắn, nhưng cơ thể lại không tự chủ ngả về sau, rồi bị người ta ôm chặt vào lòng.
Giọng Trạm Hoa trong gió mang theo ý cười trêu chọc, “Ta ở ngay sau ngươi, sợ gì?”
Quý Hoài bị gió lạnh táp vào mặt, biết tên này cố tình.
Yvô cùng hối hận vì sao lúc trước không học cưỡi ngựa bắn cung cho tử tế, nếu không thì bây giờ cũng không bị Trạm Hoa trêu chọc.
Trạm Hoa dường như chỉ hứng lên trêu y một chút, ngựa chạy không được bao lâu thì chậm lại, khôi phục tốc độ thong thả lúc trước.
Quý Hoài giận dỗi không thèm chuyện với hắn.
Tên hòa thượng giả này lại lắm lời, nắm roi ngựa chỉ về phía hai ngọn núi sát nhau đằng xa, “Qua hai ngọn núi kia là trấn Thái Hà, ba ngày nữa là đến Trung thu, trong trấn có hội đèn lồng.”
Thấy Quý Hoài vẫn không để ý đến hắn, Trạm Hoa lại nói: “Nếu ngươi muốn, chúng ta có thể đón Trung thu ở trấn.”
Hội đèn lồng đêm Trung thu ở kinh thành nổi tiếng nhất, không biết náo nhiệt hơn cái trấn nhỏ ở chốn thâm sơn cùng cốc này bao nhiêu lần, Quý Hoài đã xem chán rồi, nhưng lúc này ở nơi đất khách quê người, sống chết không biết thế nào, hội đèn lồng như chuyện kiếp trước, lúc này hắn lại có chút mong chờ.
“Vậy thì Đại hội võ lâm–” Quý Hoài có chút do dự mở miệng.
“Không vội, vẫn còn hơn một tháng nữa.” Trạm Hoa nói.
Quý Hoài muốn xem hội đèn lồng, nhưng lại không tiện nói thẳng, chỉ rụt rè gật đầu, “Ồ.”
Khi trời gần tối, hai người một ngựa cuối cùng cũng đến chân núi, nơi này không có khói bếp, đêm nay chỉ có thể ngủ ngoài đồng, đây là lần đầu tiên trong hơn mười ngày qua họ ngủ ngoài trời.
Nhưng Quý Hoài cũng không chê bai, những chuyện xảy ra trước đây đã mài mòn tính công tử của y gần hết, lúc này xuống ngựa, y rất tự giác đi nhặt củi khô.
“Đừng đi quá xa.” Trạm Hoa nói sau lưng y.
“Biết rồi.” Quý Hoài phất tay, buộc tà áo vào thắt lưng, bắt đầu nhặt cành cây.
Chỉ là mấy ngày trước vừa mới mưa, nhiều cành cây đều ẩm ướt, Quý Hoài đi mãi về phía trước, mãi đến khi định thần quay lại, xung quanh chỉ còn lại những cây khô trơ trọi lá và tiếng gió rít trong rừng.
Quý Hoài rùng mình, theo bản năng muốn gọi Trạm Hoa, nhưng một ý nghĩ khác lại nảy ra trong đầu ngăn cản y.
Y có thể nhân cơ hội này trốn khỏi Trạm Hoa.
Nơi hoang vu hẻo lánh này, Trạm Hoa chưa chắc đã tìm được y, nhưng một khi bị tìm thấy, giao dịch trước đây của họ rất có thể sẽ bị hủy bỏ, Trạm Hoa sẽ không còn tin y nữa, rất có thể sẽ lấy mạng y luôn.
Cho dù y không bị tìm thấy, thì cơ hội sống sót y cũng rất nhỏ nhoi.
Tính thế nào cũng không phải là cách làm khôn ngoan.
Nhưng Quý Hoài vẫn không kiềm chế được mà tiếp tục tiến về phía trước, dù có chết đi chăng nữa——ít nhất cũng không thể chết một cách nhục nhã như vậy.
Y ném những cành cây khô đang ôm trong lòng xuống đất, vừa định bắt đầu chạy thì một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng y, “Quý Hoài, ngươi muốn đi đâu?”
Quý Hoài cứng đờ cả người.
Y quay người lại, thấy Trạm Hoa đứng cách y chưa đầy ba thước, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn y.
Quý Hoài nhếch mép, “Những cành cây ở đây đều ẩm ướt.”
Trạm Hoa im lặng một lúc, rồi giơ một tay về phía y, “Cành ẩm thì thôi, lại đây.”
Quý Hoài cúi mắt, nắm lấy tay y, rồi được khoác lên người chiếc áo choàng trước đó, vẫn còn hơi ấm.
Trạm Hoa nắm tay y, dẫn y ra khỏi khu rừng rậm không phân biệt được phương hướng, Quý Hoài lúc này mới phát hiện mình đã đi rất xa.
“Bây giờ đã là mùa thu, trong rừng sẽ có sói hoặc hổ gấu đi kiếm ăn, chỉ cần sơ ý một chút là có thể mất mạng.” Trạm Hoa chia cho y một nửa lương khô, lấy hỏa chiết tử châm lửa đốt cành khô.
Không biết từ lúc nào mà Trạm Hoa đã tìm được nhiều củi khô như vậy.
Quý Hoài gặm chiếc bánh hơi cứng, ậm ừ đáp một tiếng.
Trạm Hoa rót nước ấm vào bát đưa cho y, Quý Hoài lúc này đang bị nghẹn, nhận lấy uống một ngụm lớn, kết quả uống được nửa chừng thì đột nhiên phun ra.
Miệng Trạm Hoa không kiềm chế được mà cong lên, rồi lại nhanh chóng bị y đè nén xuống, “Sao vậy?”
Quý Hoài cau mày nói: “Đây là rượu à?”
Trạm Hoa nhận lấy uống một ngụm, mặt không biểu cảm nói: “Xin lỗi, ta lấy nhầm.”
Lúc này cổ họng Quý Hoài vẫn còn cay, y không giỏi uống rượu, trước đây đến Phong Hoa lâu cũng chỉ uống rượu nhạt, dù vậy cũng không cẩn thận là say.
Trạm Hoa lại rót cho y một bát nước ấm, lần này Quý Hoài khôn ra, trước tiên ngửi thử, sau đó nhấp một ngụm, xác nhận là nước rồi mới uống hết nửa bát.
Trạm Hoa mặt không đổi sắc uống hết chỗ rượu còn lại của y, thấy Quý Hoài nhìn mình, nói: “Ban đêm trên núi lạnh lẽo, uống chút rượu sẽ giúp giữ ấm.”
Quý Hoài nghi ngờ nhìn y, “Không phải ngươi cố tình đưa rượu cho ta chứ?”
“Tất nhiên là không.” Trạm Hoa mặt không đổi sắc, vẻ mặt nhàn nhạt.
Quý Hoài thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, thầm nghĩ Trạm Hoa cũng không phải là người như vậy, sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, liền gạt bỏ mọi nghi ngờ ra sau đầu.
Rượu này quá nồng, Quý Hoài chỉ vô tình uống một ngụm lớn, lúc này bị lửa hun đến mơ hồ, hơi thở ra cũng nồng nặc mùi rượu, lúc này cả người y co ro trong chiếc áo choàng, áo choàng lúc mang về bị ẩm ướt, lúc này đắp cũng không ấm lắm, nhưng còn hơn không.
Trạm Hoa đưa tay đỡ lấy vai y, cau mày nói: “Chỉ chút rượu vậy mà đã say rồi?”
“Không say.” Quý Hoài không muốn hắn đỡ, hất tay hắn ra, cả người dịch sang một bên, cách hắn vài thước.
Trạm Hoa thu tay đang cứng đờ giữa không trung, cúi mắt nhìn ngọn lửa màu vàng cam, “Quý Hoài, ngươi ghét ta sao?”
Người trong áo choàng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người lại đối mặt với hắn, dùng hành động trả lời hắn một cách mạnh mẽ.
Trạm Hoa: “…”
Lúc này đầu óc Quý Hoài choáng váng, mệt muốn ngủ, không ngờ áo choàng bị người ta giật đi, gió lạnh ập đến toàn thân, khiến y run lên.
Quý Hoài tức giận quay đầu chất vấn thủ phạm, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi!?”
Sao có thể trẻ con như vậy!
“Tháng sau sinh thần tròn hai mươi.” Trạm Hoa đặt áo choàng lên lửa nướng.
Quý Hoài sửng sốt, giọng nói vẫn còn hơi say, “Ngươi, còn chưa đến tuổi cập quan sao?”
“Ừ.” Trạm Hoa trùm chiếc áo choàng đã nướng lên đầu Quý Hoài, “Đắp vào.”
Quý Hoài năm nay hai mươi mốt, tuy chỉ hơn một tuổi nhưng cũng lớn hơn hắn, lúc này say rượu đầu óc không tỉnh táo, “Hay là ngươi đắp đi.”
Chủ yếu là bình thường Trạm Hoa tỏ ra quá đĩnh đạc điềm tĩnh, lại còn võ công cao cường, Quý Hoài vẫn luôn vô thức cho rằng hắn lớn hơn mình, lúc này biết được đối phương chưa đến tuổi cập quan, trong lòng có chút khó tả.
Trạm Hoa nheo mắt, cầm lấy áo choàng quấn chặt Quý Hoài vào trong, thậm chí còn thắt một nút chết dưới mũ, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Quý Hoài: “…”
Nửa đêm củi lửa sắp tắt, Quý Hoài nửa tỉnh nửa mê thấy lạnh, không nhịn được dựa vào người bên cạnh, sau đó đột nhiên tỉnh lại.
Lúc này mặt y áp vào cổ Trạm Hoa, bị Trạm Hoa ôm trọn trong lòng, lập tức cả người cứng đờ——trước khi ngủ y rõ ràng nhớ mình đã cố tình chọn chỗ xa Trạm Hoa nhất.
Trạm Hoa dường như ngủ rất say, cánh tay ôm chặt lấy eo y, hốc mắt còn có một quầng thâm đen rõ ràng, trông như đã rất lâu không ngủ ngon giấc.
Quý Hoài thấy lúc này y nên nhân cơ hội cầm lấy con dao găm sắc như chẻ sắt treo bên hông Trạm Hoa, bất ngờ đâm chết tên hòa thượng giả này đang muốn lấy mạng y, rồi cưỡi ngựa nhanh trốn thoát.
Nhưng không biết là hắn quá mệt, hay là Trạm Hoa ôm y quá chặt, hoặc là trong đêm thu đen tối lạnh lẽo này, hai người dựa vào nhau quá an tâm, y lại không biết rằng khi đang lên kế hoạch giết người, y đã vô tình ngủ thiếp đi.
Người ôm y từ từ mở mắt, liếc thấy tay Quý Hoài đặt trên thắt lưng hắn cách con dao găm chỉ vài tấc, liền nắm lấy cổ tay y nhét bàn tay đỏ ửng vì lạnh đó vào trong áo choàng.
Sau đó nhắm mắt ngủ say.