Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 20




Cuộc đàm phán này không mấy thông minh, Quý Hoài và Trạm Hoa đều biết rõ.

Quý Hoài đang đánh cược vào việc Trạm Hoa biết thứ trên người y là gì, chỉ là so với mạng sống, Trạm Hoa chỉ có thể lựa chọn từ bỏ——nhưng nếu hiện tại có một lựa chọn có thể thỏa hiệp thì sao?

Máu trên người Quý Hoài có thể kìm hãm chất độc trên người hắn, khiến hắn có cơ hội vừa bắt cá vừa bắt gấu.

Quý Hoài đang đánh cược vào lòng tham của hắn.

Hai người im lặng giằng co, rất lâu sau, Trạm Hoa cong môi, nở một nụ cười, mang theo tà khí âm trầm, “Ngươi thật thông minh.”

Đây chính là có thể thương lượng.

Nhưng Quý Hoài không cảm thấy vui mừng gì, nếu như người muốn lấy mạng y hiện tại là bất kỳ ai khác, có lẽ y còn tự đắc một lúc về sự nhanh trí của mình, nhưng người trước mặt này lại là Trạm Hoa.

Y bị tất cả mọi người vứt bỏ, tuyệt vọng đến mức nghĩ đến chuyện bỏ mạng, thì người duy nhất đưa tay ra với y lại chính là hắn.

Y sống hơn hai mươi năm, người duy nhất khi y bị nhốt vào từ đường vẫn đưa đồ ăn cho y, còn lau tay cho y.

Y bị nhiều người truy sát như vậy, người duy nhất đến cứu y lại chính là hắn.

Kiếp người ngắn ngủi chỉ hơn hai mươi năm, lòng tốt y nhận được từ người khác ít đến đáng thương, chỉ cần có một chút xíu thôi, y đều vui vẻ nhận lấy.

Trạm Hoa cứu y, bảo vệ y, Quý Hoài cảm thấy cho dù Trạm Hoa muốn y lấy mạng đền mạng, y cũng sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên.

Nhưng đến cuối cùng, những yêu thương đó là giả, muốn lấy mạng y lại là thật.

y không chỉ mất mạng, còn mất cả tấm chân tình.

Thật là tên ngốc số một trên đời.

Đến nỗi y dùng chút mưu mẹo nhỏ bé thuyết phục Trạm Hoa để bản thân có thể tham sống sợ chết thêm một thời gian, khiến y trông thật thảm thương và buồn cười.

Quý Hoài tự giễu mỉm cười, sau khi uống thuốc, cả người y đều hỗn loạn, trong lòng nghĩ cho dù Trạm Hoa hạ độc vào thuốc này, giết y ngay bây giờ, y cũng không có sức phản kháng.

Chi bằng trước khi chết ngủ một giấc thật ngon.

Y nghĩ như vậy, dứt khoát nằm xuống nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc thật yên tĩnh, sống chết mặc bay.

Trong lúc mơ màng buồn ngủ, những ngón tay lạnh lẽo vuốt ve cổ y, khiến người sắp ngủ say giật mình, đột ngột mở mắt ra.

Trạm Hoa đang nhìn y chằm chằm, ánh mắt đó không giống như sát ý, nhưng vẫn khiến Quý Hoài cảm thấy nguy hiểm.

“Không phải nói sẽ cho ta máu sao?” Trạm Hoa nhẹ nhàng ấn vào vết thương ở bên cổ y vừa mới bôi thuốc, đau đến nỗi Quý Hoài tái mặt.

Quý Hoài đẩy tay hắn, nghiến răng nói: “Chỉ cần là máu là được, đừng cắn cổ ta nữa!”

Trạm Hoa bị y đẩy tay cũng không tức giận, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “Cho ta ngay.”

Quý Hoài chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hắn giơ tay về phía Trạm Hoa, “Đưa dao cho ta.”

Trạm Hoa đưa cho y một con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo, bên ngoài còn có vỏ bọc, trên đó khảm một viên đá quý màu xanh long nhãn.

Quý Hoài rút dao găm ra, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mình, lưỡi dao sắc bén lóe lên hàn quang, y nghiến răng, nhắm mắt lại, dùng sức quẹt một cái.

Kết quả là cơn đau dự kiến không ập đến, hắn mở mắt ra, phát hiện lưỡi dao đã bị Trạm Hoa dùng ngón tay kẹp chặt một cách dễ dàng, dừng lại cách cổ tay một khoảng rất gần.

Trạm Hoa cười như không cười nhìn y.

Quý Hoài tức giận trừng hắn.

Trạm Hoa lấy con dao găm trong tay y ra, “Con dao này do đại sư rèn đúc ở Tây Vực, cắt sắt như cắt bùn, lực của ngươi chẳng phải là muốn chặt đứt cổ tay sao?”

Quý Hoài tức giận nói: “Sao ngươi không nói sớm?”

Trạm Hoa tra con dao găm vào vỏ, tiện tay ném lên giường, những ngón tay lạnh lẽo bóp lấy cổ tay hắn, sau đó cúi đầu cắn vào lớp da mỏng trên đó.

Cổ tay truyền đến một cơn đau nhói, Quý Hoài rên lên một tiếng, lại thấy rất mất mặt, nghiến răng tức giận trừng hắn.

Ngón tay Trạm Hoa lạnh lẽo, nhưng môi và lưỡi lại ấm áp, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vết thương đau nhói, cuốn đi máu trên đó, để lại một chút ẩm ướt và tê dại, Quý Hoài vô thức muốn rụt tay lại, nhưng hắn giữ chặt cổ tay y không buông.

Trạm Hoa ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính chút máu, trên làn da trắng lạnh của hắn càng thêm nổi bật, khiến hắn trông giống như một yêu tăng hút máu người, cướp mất hồn phách.

“Quý Hoài.” Ánh mắt Trạm Hoa dừng lại ở bên cổ Quý Hoài, giọng nói hơi trầm khàn: “Máu trên cổ ngươi ngon hơn.”