Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 17




Quý Hoài ngẩng đầu nhìn bức tường cao mấy mét, thở dài.

Không trèo lên được, mà dù trèo lên được y cũng không dám nhảy xuống.

Quý Hoài dứt khoát từ bỏ.

Tiếng đao kiếm ầm ĩ từ tiền viện vọng lại, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Quý Hoài khom lưng dọc theo bức tường hậu viện đi một vòng, phát hiện một cái lỗ chó dưới một khóm hoa mẫu đơn.

Quý Hoài không do dự đến hai giây, cởi chiếc áo choàng lộng lẫy bên ngoài ra rồi chui vào lỗ chó, thuận lợi chui ra từ một góc khuất.

Bên ngoài là một con hẻm tối tăm chật hẹp, Quý Hoài đưa tay lấy một nắm tro trên tường, xoa lên mặt mình mấy cái, vừa chạy ra ngoài vừa làm rối mái tóc, nhét trâm ngọc trên đầu vào ngực áo.

Vào buổi trưa, nắng gắt, Quý Hoài nóng đến nỗi thở không ra hơi, vết thương trên cổ đau nhức khó chịu, y xé dải vải băng bó vết thương trên cổ, quấn vào tay mình.

Cuối con hẻm thông ra một con phố lớn, hai bên đường san sát các cửa hàng, cờ xí phấp phới, người xe đông đúc, những người bán hàng rong rao bán khắp phố, hoàn toàn không biết rằng cách đó một con phố đang diễn ra đao kiếm đọ sức.

Quý Hoài cúi đầu đi sát mép đường, phía sau truyền đến tiếng la hét.

“Làm gì thế!”

“Quay đầu lại xem nào!”

“Không, cút đi!”

“Là người nào vậy…”

Quý Hoài vội quay đầu lại nhìn, là những tên gia đinh mặc quần áo của phủ họ Từ, những tên này xông vào đám đông, chuyên bắt những công tử ăn mặc lộng lẫy.

Quý Hoài quay đầu lại, thấy phía trước có ba bốn tên ăn mày ngồi xổm trên bậc thềm, cầm que tre gõ vào cái bát vỡ trước mặt mình.

Quý Hoài ngồi xổm cách họ không xa, phía trước là một quầy hoành thánh, chủ quầy đang bận nấu hoành thánh, vừa khéo y ngồi sau cái lò lớn đó, những tên gia đinh trên phố vội vã đi qua trước quầy hoành thánh, căn bản không chú ý đến Quý Hoài.

Đợi bọn chúng đi xa, Quý Hoài mới đứng dậy, đi đến quầy hoành thánh hỏi: “Đại thúc, xin hỏi gần đây có tiệm cầm đồ không?”

Đại thúc kia nhìn y, chỉ cho y một hướng.

Một khắc sau, Quý Hoài cầm hai lạng bạc đổi từ trâm ngọc, trà trộn vào một đoàn người đang đưa tang, ra khỏi thành.

Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, bên tai là tiếng khóc của những người đưa tang, giấy tiền vàng bay lên không trung rồi rơi xuống, rơi vào cành cây, đất vàng, lại bị người ta giẫm vào bùn.

Chàng thanh niên nắm chặt hai lạng bạc trong tay, đứng giữa trời giấy tiền vàng, nhìn xung quanh, trong lòng trống trải.

Đúng là không có nơi nào để đi.

“Hắn mất sớm, cả đời không lấy vợ, không để lại một mụn con nào.” Bỗng nhiên có người bên cạnh nói chuyện với y, có lẽ là nhầm y thành một người họ hàng xa hay bạn bè nào đó đến đưa tang.

“À.” Quý Hoài có chút ngơ ngác đáp một tiếng.

“Mùa đông năm ngoái ta vay hắn tiền, hắn không nói hai lời liền cho tôi vay… Hắn là người tốt.” Người kia có chút nghẹn ngào, “Ta đã hẹn với hắn tháng sau vào kinh ứng thí, cùng nhau đề tên  bảng vàng.”

“Nhưng hắn đã không giữ lời hẹn ước của bọn ta.”

Quý Hoài mím môi, giọng có chút khản đặc, “Nén bi thương.”

Nhưng con người dù sao cũng có lúc khóc mệt, trong lòng có buồn đến mấy, cũng không thể rơi lệ thêm được nữa. Quý Hoài nghe tiếng khóc xung quanh dần yếu đi, giấy vàng bay lả tả, ngày dài chói mắt.

Y hướng về phía người đã khuất cúi lạy, sau đó rời đi.

Quý Hoài không đến miếu hoang ngoài thành tìm Quyền Ninh, y hiện giờ không dám tin tưởng bất kỳ ai nữa, y đổi chút lương khô ở quán trà bên vệ đường.

Người người đều nói Giang Nam đẹp, du khách chỉ hợp về già ở Giang Nam. Nước biếc xanh hơn trời, thuyền hoa nghe mưa ngủ.

Y mơ hồ nhớ một câu thơ từng học trước đây, thời niên thiếu cảm thấy rất hay, vì vậy y quyết định đến Giang Nam.

Chỉ là không biết có thể sống đến Giang Nam hay không.

Hai thuộc hạ của Trạm Hoa không biết từ lúc nào đã đuổi theo, đến lúc đó chính là thời khắc y phải chết.

Quý Hoài không phải không thể chấp nhận cái chết, dù sao y vẫn không cam lòng – bị Trạm Hoa đùa giỡn mà dâng hiến hết cả tấm chân tình, ngốc đến nỗi sắp sủi bọt.

Chỉ là Quý Hoài không ngờ, người đuổi theo y lại là Quyền Ninh.

Khoảng mấy đêm sau, Quý Hoài ngồi bên đống lửa nướng cá, bị xương cá mắc vào cổ, đang ho sặc sụa thì nghe thấy tiếng cười nhạo trên đỉnh đầu.

Quý Hoài ngẩng đầu lên, suýt nữa bị chiếc mặt nạ vàng rực dưới ánh lửa làm lóa mắt.

Quyền Ninh nhảy xuống từ trên cây, tiện tay nhặt một cành cây khều khều đống lửa sắp tắt, không hề che giấu mà chế nhạo y: “Xem cái bộ dạng này của ngươi kìa.”

Quý Hoài tức giận, cuối cùng cũng nôn được cái xương cá ra, cách đống lửa trừng mắt nhìn hắn.

Quyền Ninh giơ tay chặn lại, cười nói: “Quý Thất công tử, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ ta không kiềm chế được mất.”

Quý Hoài không bị xương cá hóc chết, nhưng suýt nữa thì bị câu nói này của hắn làm nghẹn chết.

Nửa khuôn mặt lộ ra của Quyền Ninh cười có phần tà khí, “Ngươi có muốn đi theo ta không?”

Quý Hoài hung hăng cắn một miếng thịt cá, tanh đến mức buồn nôn, “Không.”

“Đừng vội từ chối như vậy.” Quyền Ninh vòng qua đống lửa ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay khoác vai y, rất lỗ mãng ghé bên tai y thổi một hơi, “Ít nhất ta sẽ không lấy mạng ngươi, có thể bảo vệ ngươi chu toàn, thế nào?”

“Ta không phải đoạn tụ.” Quý Hoài hoàn toàn không nuốt nổi miếng cá nữa, “Quyền công tử đi tìm người khác đi.”

Quyền Ninh khựng lại, cười lớn.

Quý Hoài nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.

Quyền Ninh cười nói: “Ta sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người gọi ta là Quyền công tử, ha ha ha ha ha!”

Quý Hoài không chút biểu cảm muốn đẩy tay hắn khoác trên vai mình ra.

Thế nhưng sức của Quyền Ninh rất lớn, không những không để hắn đẩy ra, ngược lại còn ôm chặt y hơn một chút, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cổ y, cười cực kỳ ái muội, “A Hoài, ngươi xem cổ ngươi bị tên trọc kia cắn thành ra sao rồi kìa.”

Quý Hoài bị tiếng “A Hoài” này gọi đến nổi da gà, y hơi tức giận, trầm giọng nói: “Xin ngươi tự trọng.”

Quyền Ninh lại như bị y chọc trúng hứng thú, dính chặt bên cạnh y chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ y, nóng lòng muốn thử thử: “A Hoài, ta có thể cắn một miếng thử không?”

Quý Hoài: “…”

Thấy y không vui, Quyền Ninh lại lui một bước, tự cho là chu đáo nói: “Nếu ngươi sợ đau, ta chỉ liếm một cái?”

Quý Hoài tức đến nổi gân xanh trên trán giật giật, thấy hắn thật sự tiến lại gần, vội vàng đẩy ra, “Ngươi—”

“Buông hắn ra.” Một giọng nói mang theo sát khí từ xa đến gần.

Tách tách.

Củi lửa nổ tung tóe, Quý Hoài nghe tiếng nhìn lại, trong ánh lửa trông thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Trạm Hoa, cả người cứng đờ.

Quyền Ninh nhanh nhẹn giữ chặt vai Quý Hoài kéo t đứng dậy, cánh tay ái muội đặt lên cổ Quý Hoài, nhưng có thể lấy mạng y bất cứ lúc nào.

“Ngươi dọa A Hoài nhà ta sợ rồi.” Quyền Ninh quay đầu cười híp mắt với Quý Hoài: “Không sợ không sợ, ca ca bảo vệ ngươi.”

Quý Hoài không có thời gian để ý hắn, chỉ chăm chăm nhìn Trạm Hoa ở phía đối diện ánh lửa.

Trạm Hoa vẫn là bộ dạng lạnh lùng im lặng như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến Quý Hoài tưởng rằng người muốn giết mình là một người khác.

Ánh mắt Trạm Hoa lướt qua cánh tay Quyền Ninh khoác trên cổ Quý Hoài, dừng lại trên mặt Quý Hoài.

“Sao lại đi rồi?” Trạm Hoa hỏi.

Quý Hoài suýt nữa tức đến bật cười, y phản bác: “Ngươi muốn giết ta, tại sao ta không đi?”

Trạm Hoa sửng sốt một chút, “Quyền Ninh nói cho ngươi biết?”

Quý Hoài nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn, “Ta tận tai nghe được.”

Nhưng thần sắc của Trạm Hoa lại bình tĩnh lạ thường, hắn nói: “Ta thiếu vị thuốc dẫn, ngươi rất thích hợp, giết ngươi là chuyện sớm muộn.”

Quý Hoài tức đến bật cười, “Thật khiến ngươi phải hao tâm tổn sức, muốn mạng ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải giả vờ giả vịt trên đường, làm phiền lòng người khác!”

Biểu cảm lạnh nhạt thường ngày của Trạm Hoa cuối cùng cũng có chút biến động, trông hơi nghi hoặc, “Thuốc dẫn cần dùng người sống để làm thuốc, bảo vệ ngươi chu toàn là điều cần thiết.”

Huống hồ, nếu thật sự nói đến chuyện làm phiền lòng người khác, thì Quý Hoài mới là người bắt đầu trước, bây giờ lại còn vu oan giá họa.

Quý Hoài chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở cổ họng không lên không xuống, ngột ngạt đến phát điên.

Mỗi một chữ Trạm Hoa nói thêm đều đang nói rằng Quý Hoài tự mình đa tình, Quý Hoài nghiến răng nghiến lợi, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu, y cười cười, “Được, nếu đã như vậy, vậy thì ta xin cảm ơn trước tình cảm che chở của ngươi trên đường đi này, nhưng so với việc làm thuốc dẫn cho ngươi, ta thà chết trong tay người khác.”

Trạm Hoa cau mày, liếc nhìn Quyền Ninh, “Vậy là ngươi muốn cùng hắn làm đoạn tụ?”

Quý Hoài hận không thể trực tiếp nhấc đống lửa lên úp lên đầu hắn.

Quyền Ninh đắc ý cười một tiếng, “Ha, xem ra ta vẫn được lòng Quý công tử hơn ngươi.”

“Hắn mang độc trong người.” Trạm Hoa nghiêm túc nói với Quý Hoài.

Tiếng cười của Quyền Ninh đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn Trạm Hoa mang theo sát khí lạnh lẽo.

Khóe miệng Quý Hoài hơi giật giật, Quyền Ninh bên cạnh hắn nóng nảy tỏa ra sát khí bốn phía.

“Hắn còn hủy dung.” Trạm Hoa bình tĩnh đâm thêm một dao.

Quyền Ninh nổi giận, “Ngươi là tên hòa thượng giả trọc đầu vì trúng độc mà rụng hết tóc, có tư cách gì mà nói người khác!”

Trạm Hoa lạnh lùng liếc hắn, “Giải được độc thì tóc sẽ mọc lại.”

Quý Hoài khô khốc kéo khóe miệng, “Trạm Hoa, ngươi đang khuyên ta sao?”

“Đúng.” Trạm Hoa nói, “Quyền Ninh không phải là người tốt lành gì.”

“Vậy ngươi là người tốt sao?” Quý Hoài hỏi.

“Không phải.” Trạm Hoa đáp.

“Vậy ngươi lấy tư cách gì để khuyên ta?”