Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 16




Đáy hầm trải đầy đao thật giả lẫn lộn, những lưỡi đao này đều lưỡi ngược trỏ lên cao, hướng về khoảng không gian cao hơn mười trượng, bất kỳ ai rơi xuống đây đều chết thảm.

Quý Hoài theo sau Trạm Hoa, men theo rừng đao kia đi qua đi lại, nửa nén nhang trôi qua, cuối cùng hai người chạm vách tường lạnh như băng.

Trạm Hoa buông bàn tay đã nắm suốt nẻo đường.

Tay Quý Hoài giấu trong tới áo, vô thức vuốt nhẹ lòng bàn tay, dường như vẫn còn cảm nhận được chút hơi lạnh vừa tan biến.

Y nghiêng đầu nhìn Trạm Hoa, cuối cùng hỏi câu hỏi lởn vởn trong lòng, “Tại sao?”

Câu hỏi quá rộng, đến mức ngay cả người đặt ra cũng không chắc mình đang hỏi cái gì.

Tại sao Quý lão thái vốn khỏe mạnh bỗng qua đời?

Tại sao biểu huynh đệ hao hết tâm tư tính kế hãm hại mình?

Tại sao mẫu thân và ca ca ruột lại vội vàng từ bỏ mình?

Tại sao có nhiều người truy sát y?

Tại sao Trạm Hoa phải liều chết bảo vệ y?

Khoảnh khắc vừa rồi ở giữa không trung, trong khoảnh khắc ấy, y thực sự nghĩ mình sẽ chết.

Người ta nói trước khi chết sẽ nghĩ đến người quan trọng nhất trong đời, nhưng lúc ấy, Quý Hoài đáng thương thấy mình chẳng nhớ ai cả, chỉ còn bản năng sinh tồn và nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Cùng với sự hối tiếc.

Hối tiếc vì chưa được nói lời tạm biệt với Trạm Hoa.

“Thương Không Môn đuổi theo, Từ Vọng nghĩ ra kế điên rồ phóng hỏa để qua mắt.” Trạm Hoa lạnh lùng chế nhạo: “Xem ra Quyền Ninh đã bị chúng cản rồi.”

Quý Hoài cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lập tức bị Trạm Hoa làm xao lãng, “Quyền Ninh là kẻ đeo nửa mặt nạ kia?”

“Ừm.” Trạm Hoa trầm giọng: “Quyền Ninh hiện phục vụ Phi Tiên Lâu, hành sự quỷ quyệt tàn nhẫn, rất giỏi dùng độc, nửa mặt bị hủy là do ngấm độc khủng khiếp, phải mang mặt nạ che, nên giang hồ gọi là Bán Diện La Sát.”

Quý Hoài chợt cảm thấy chiếc nanh nhỏ trong lòng trở nên vô cùng nguy hiểm.

“Còn Hoàn Tử Ngang thì sao?” Quý Hoài vội chuyển hướng chú ý sang chuyện khác. “Còn Thương Không môn nữa?”

“Hoàn Tử Ngang là phó các chủ Phượng Vũ các, có nửa huyết mạch dị tột, sinh ra đôi mắt xanh, giỏi dùng ám khí. ” Lần này Trạm Hoa kiên nhẫn giải thích, “Thiên Không Môn lai lịch bí ẩn, chưa rõ môn chủ là ai, có liên hệ với triều đình, thủ đoạn tàn bạo nên giang hồ không muốn đối đầu.”

Quý Hoài liếm môi khô khốc, “Vậy…còn ngươi?”

Trạm Hoa quay lại nhìn y.

Quý Hoài mỉm cười, “Ngươi lợi hại thế, chắc cũng thuộc đại môn phái nào chứ?”

“Chẳng qua là nhân vật vô danh mà thôi.” Trạm Hoa thấy y cười ngây thơ, lạnh nhạt rút mắt.

“Nói này, chúng ta lên trên bằng cách nào?” Quý Hoài ngước nhìn chỗ cao, bất ngờ làm vết thương bị kéo căng, đau đến hít một hơi lạnh.

“Để ta xem.” Trạm Hoa với tay định cởi tấm vải quấn quanh cổ y, nào ngờ Quý Hoài lùi lại một bước, né ra.

Bầu không khí chìm vào trầm mặc khó xử.

“Không sao.” Quý Hoài cười gượng, xoa xoa cổ, lúc đó cũng không hiểu vì sao mình né tránh, vội bù lại: “Chỉ vô tình kéo trúng thôi.”

Ánh mắt Trạm Hoa trầm xuống, thu tay lại.

Quý Hoài dựa lưng vào tường, cảm giác lạnh ẩm từ sau lưng lan tỏa, khiến toàn thân run lên.

“Dưới đáy hẳn có lối thoát bí mật.” Trạm Hoa nói.

Thế là hai người men theo vách tường mò mẫm, Quý Hoài đi được mươi bước thì bất ngờ cảm nhận chỗ lồi lõm, vui mừng kêu lên: “Trạm Hoa, chỗ này có – Á!”

“Đừng ấn!” Trạm Hoa từ xa hô với y.

Nhưng đã muộn, câu nói vừa dứt, Quý Hoài đã biến mất tại chỗ, mặt đất rung chuyển, rừng đao vốn tĩnh lặng bắt đầu xê dịch vị trí nhanh chóng, khiến Trạm Hoa khó lòng đến gần.

Lần này Quý Hoài không rơi xuống, mắt vẫn tối đen, y nhớ lại cảm giác ban nãy, đoán mình vô tình ấn phải cơ quan của lối thoát bí mật, nên định quay lại mở cửa, nào ngờ phí công một hồi vẫn không thành.

Quý Hoài dựa vách tường nghỉ ngơi, cách an toàn nhất là đứng yên chờ Trạm Hoa tìm, bỗng một lực mạnh đẩy y bật lên.

Quý Hoài cảm giác mình như con dế bị nhốt trong lọ, bị lay đến chóng mặt, không biết trôi qua bao lâu, cái lọ mới đứng im, tiếng ma sát giữa đá với đá vang lên, rồi một tia sáng lọt vào tầm mắt y.

Quý Hoài vất vả bò dậy, lăn ra ngoài trước khi cửa đóng lại.

Đầu y đâm vào trong bụi cây, y vừa muốn đứng dậy, một con meo hoa mập mạp kêu to với y, sao đó dựng đuôi kiêu ngạo đi ra.

“Không sao, chỉ là mèo thôi.” Một giọng trầm vang lên từ phía xa.

Quý Hoài tạm ngưng mọi động tĩnh.

Mấy ngày liền bị truy sát liên miên cuối cùng đã khiến y tỉnh ngộ nhiều hơn, đối phương là địch hay bạn bất ngờ xuất hiện, chưa chắc là chuyện tốt.

“Sao chủ tử chưa đưa người ra?” Một giọng nữ vang lên, thậm chí có hơi quen tai.

“Hay là đụng phải Quyền Ninh rồi?” Giọng nam tiếp lời.

“Quyền Ninh bị phía Thương Không Môn cản trở rồi, không có thì giờ… Quý Hoài đó còn sống là nguy hiểm, chủ tử lại có thể nhẫn nhịn đến giờ.”

Nghe thấy tên mình, Quý Hoài bất giác ngưng thở.

“Lần trước trong hang núi, hắn may mắn thật, ta chuẩn bị hết thuốc rồi, chỉ thiếu vị thuốc dẫn của hắn thôi.” Giọng người nam có hơi oán giận, “Nếu không ra tay lại phải chuẩn bị thuốc lần nữa.”

“Minh Dạ, ngươi nói xem tại sao chủ nhân lại luôn mang theo Quý Hoài bên mình?” Người nữ  thắc mắc, “Chẳng lẽ thật sự là nhìn trúng nhan sắc của hắn?”

Người nam tên Minh Dạ sặc nước bọt, “Đừng nói bậy.”

Tiếng nói của hai người bỗng ngừng lại, “Chủ nhân!”

Quý Hoài không dám cử động, mở to mắt, nhưng trước mắt bị cành lá rậm rạp che khuất, y chỉ có thể nhìn thấy một mảng lá xanh.

Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của “chủ nhân”.

Mảng lá xanh trước mắt trở nên mờ ảo, y tưởng mình sẽ kích động, nhưng lúc này đây, y lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức hơi thở không hề thay đổi, bình tĩnh đến mức trước mắt có hơi mê muội.

Quý Hoài quá quen thuộc với giọng nói đó.

Cách đây không lâu, y còn nắm tay người chủ nhân của giọng nói đó, cùng nhau sống chết, quyết tâm vứt bỏ những nghi ngờ và phỏng đoán mơ hồ kia.

Nhưng giờ đây, hắn lại nghe Trạm Hoa nói:

“Tìm được Quý Hoài, giết luôn.”

Kinh ngạc, bàng hoàng, không thể tin nổi, rồi nỗi buồn và chua xót trào dâng từ đáy lòng lên cổ họng, đủ loại cảm xúc phức tạp khó tả nhận chìm y, khiến y đau đớn đến mức gần như không thở nổi.

Trước đây, Quý Hoài vẫn tưởng rằng đau như dao cắt chỉ là lời than vãn vô bệnh trong sách vở, nhưng giờ đây, y lại cảm nhận được một cách chân thực.

Trạm Hoa và những người khác thì thầm thêm điều gì đó, rồi tiếng bước chân xa dần.

Quý Hoài chớp mắt, những chiếc lá mờ ảo trước mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, y cúi đầu, mượn ánh sáng lọt qua khe hở cành lá, nhìn thấy một mảnh đất nhỏ ẩm ướt trên mặt đất.

?

Quý Hoài không thể tin nổi, giơ tay định lau mặt, nhưng vừa giơ tay lên, lòng bàn tay đã là máu sắp khô.

Thật kỳ lạ, y không cảm thấy đau.

Quý Hoài ngây người nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay, lại nghĩ đến vết thương trên cổ vẫn chưa lành của mình.

Y rất ít khi bị thương chảy máu, vì sợ đau, nên y rất trân trọng cơ thể mình. Vì vậy, làm sao y có thể không cảm nhận được vết thương trên cổ mình là mới hay cũ.

Y chỉ muốn cùng Trạm Hoa chạy trốn, hoặc tìm một nơi nào đó để ẩn cư cũng được.

Chỉ là một vài vết thương nhỏ và chút máu thôi, y có thể giả vờ không nhìn thấy, không biết, miễn là Trạm Hoa vẫn ở bên y.

Thực ra cũng không đau đến thế.

Nhưng những phỏng đoán và nghi ngờ mơ hồ trước đây giờ đây trở nên rõ ràng, khiến Quý Hoài đột nhiên có chút khinh thường chính mình.

Y dùng mu bàn tay lau mắt, cẩn thận vén bụi rậm che khuất tầm nhìn phía trước.

Thực ra, không ai thực sự quan tâm đến y, họ có thể vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào – Quý Hoài đã biết điều này từ lâu, nhưng y vẫn hết lần này đến lần khác đặt hy vọng vào những người bên cạnh.

Giống như một con vật chỉ biết ăn mà không biết sợ.

Kỷ Hoài cười, đột nhiên cảm thấy trái tim không còn đau như vừa rồi.

Y chỉ có chút buồn và tiếc nuối.