Nhưng mà đêm nay xác định sẽ không yên bình.
Lần đầu tiên Quý Hoài cảm nhận được cảm giác không ngủ được vào ban đêm là như thế nào.
Nằm trên giường nhắm mắt, óc nghĩ lung tung lúc là cái gì Địa Ngục Hải, cái gì huyết điệp, lúc lại là cảnh tượng Trạm Hoa hy sinh cứu mình, lộn xộn.
Trong khoảng thức tỉnh nửa mộng nửa tỉnh, y mơ thấy Trạm Hoa.
Là trời mưa khi ấy chưa nóng như bây giờ, mưa đập rào rào trên lá chuối tây, Trạm Hoa che ô giấy dầu nhìn về phía y.
Cái nhìn ấy lạnh lùng và nhạt nhẽo, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
“Quý Hoài.” Trạm Hoa trong mơ gọi tên y, “Đến đây.”
Quý Hoài vô thức bước về phía kia hai bước, dừng lại giữa cơn mưa, nước mưa rất lạnh, Quý Hoài run lên vì lạnh, sau đó y nghe thấy giọng nói mơ hồ của chính mình: “Trạm Hoa, ngươi đừng lừa ta.”
Trạm Hoa không trả lời, chỉ đứng im lặng giữa cơn mưa, mặc chiếc tăng bào trắng bệch, không buồn không vui nhìn y.
Trận mưa bỗng trở nên dữ dội.
Nước mưa lạnh cóng chẹn mũi họng khiến y khó thở.
Quý Hoài bắt đầu ho và vùng vẫy theo bản năng, rồi chợt mở mắt trong tiếng ồn ào và ánh lửa.
“Lấy nước rồi! Lấy nước rồi!”
“Nhanh cứu lửa! Đi… đi lấy nước!”
“Có khách ở bên trong… nhanh lên!”
Những tiếng ồn ào bên ngoài nghe trong đám lửa trở nên xa vời và mơ hồ, Quý Hoài lau mặt, sờ đầy nước trên mặt.
Một miếng khăn ướt bịt kín miệng mũi y, Quý Hoài hốt hoảng, rồi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ giấc mơ, “Là ta.”
Quý Hoài quay đầu lại, nhờ ánh lửa nhìn rõ người đứng phía sau.
Là Trạm Hoa.
“Đi theo ta.” Trạm Hoa đưa một bàn tay về phía y.
Quý Hoài nắm chặt bàn tay ấy.
Gầy guộc, lạnh băng, nhưng kỳ lạ khiến y cảm thấy an tâm.
Trạm Hoa không dẫn y đi ra ngoài, mà lại xông thẳng vào nơi lửa lớn hơn.
Quý Hoài chưa kịp ngăn cản, đã bị người kia ôm chặt vào lòng, đầu bị ép mạnh xuống vai đối phương, tự nhiên che chở sau gáy y.
Quý Hoài cảm thấy họ liên tục rơi xuống.
Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng họ đâm sầm xuống đất, Quý Hoài bị đâm choáng váng một lúc không ngồi dậy nổi, ngay sau đó trong khoảnh khắc hỗn loạn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
“Trạm Hoa!” Quý Hoài vội vàng bò dậy, trong bóng tối bấu lấy cánh tay hắn, “Ngươi có bị thương không?”
Trạm Hoa rút con dao trong tay, tựa người chết vẫn còn ấm nóng cạnh bức tường, quay tay nắm lấy cổ tay Quý Hoài, “Không sao.”
Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, rồi bốn phía tối mịt không thấy được ngón tay, không nhịn được lại lo lắng, “Đây là nơi nào vậy?”
“Mật thất của Từ gia.” Giọng Trạm Hoa đột nhiên khựng lại.
Quý Hoài chỉ nghe kẹt một tiếng, phòng bí mật tối đen bỗng sáng choang ánh ban ngày.
Hóa ra hai người đang đứng cuối một hành lang, phía trước là một khoảng không gian rộng lớn – không gian mà gọi là khoảng trống cũng không đủ chính xác, vì xung quanh khoảng trống có mười mấy cây cột cao chống đỡ, được quét một lớp sơn đỏ thẫm, quấn quanh lớp dây xích lớn bằng cánh tay, trên đó treo vài thứ màu xanh đen.
Đỉnh mỗi cây cột được đính muôn vàn hạt châu ngọc lớn bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ mật thất như ban ngày.
Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng động kỳ lạ, Quý Hoài định quay đầu nhìn, bị Trạm Hoa bịt chặt sau gáy.
“Không sao.” Trạm Hoa không buông tay, động tác che đậy vẻ mạnh mẽ không dễ phát hiện.
Vì thế Quý Hoài không quay đầu lại.
Phía sau hai người, từ bảy tám xác chết nằm ngổn ngang trên đất, thậm chí có một thi thể đã đưa tay sát gần gót chân của Quý Hoài, chỉ cần hơi động đụng là chạm tới.
Người đó đã tắt thở, trố mắt nhìn Quý Hoài, bộ dạng không cam lòng.
Trạm Hoa hơi nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nhìn thi thể kia, không đổi sắc mặt khẽ nhếch môi, dẫn Quý Hoài bước vào mật thất quỷ dị ấy.
Một luồng không khí lạnh ẩm ướt bất ngờ tràn lan từ bàn chân lên tận người, Quý Hoài cảnh giác nhìn quanh, nhưng chỉ có im lặng đáng sợ, không nhịn được đến gần Trạm Hoa vài bước, “Chúng ta vào đây làm gì?”
Trạm Hoa nhìn tấm vải bọc cổ y, rồi lập tức quay mặt đi, “Đến chế thuốc.”
Quý Hoài ngơ ngác, “Nơi này có thuốc gì?”
Chưa đợi Trạm Hoa đáp, mặt đất bỗng run rẩy, Quý Hoài tự nhiên muốn níu lấy Trạm Hoa, nhưng lần này không bắt kịp.
Cảm giác mất trọng lực không hề dễ chịu, Quý Hoài thậm chí không kịp kêu, cúi nhìn đã thấy rừng đao tua tủa sáng lạnh phía dưới, vô số đao nhọn chĩa thẳng về phía mình, chỉ vài hơi thở đã bị những lưỡi đao sắc bén này đâm xuyên.
“Trạm Hoa!” Quý Hoài vô thức kêu cứu.
Nhưng chỉ còn vọng âm đáp lại.
Quý Hoài tuyệt vọng nhắm mắt, tích tắc sau đã được người kia ôm vào lòng, mùi quen thuộc tràn vào mũi, Quý Hoài siết chặt cổ đối phương, tái mét.
Hai người lơ lửng trên không trung, chỉ nhờ con dao đâm vào vách tường gồng gánh thân hình, đá vụn rơi tứ tung, bất cứ lúc nào họ cũng có thể rơi xuống mất mạng.
Thoát hiểm nửa đường Quý Hoài còn hoảng loạn, bỗng nghe Trạm Hoa bảo: “Nhảy xuống.”
Quý Hoài ngó đàn đao tua tủa lạnh lẽo phía dưới, nuốt nước miếng, “Nhảy về đâu?”
“Hướng Tây Nam, nơi đó tàn đao là hư ảnh.” Trạm Hoa nói.
Cây đao chống đỡ hai người lại trượt dần xuống, tĩnh mạch trên mu bàn tay Trạm Hoa nổi gân xanh khó nhọc giữ lại, “Ta đếm ba, cùng nhảy.”
“Được.” Quý Hoài gật đầu.
“Một.”
“Hai.”
“Nhảy!”
Quý Hoài cắn răng, dựa lực Trạm Hoa, nhảy từ trên cao xuống hướng Tây Nam.
Lúc đó, y mới gắp phải biến cố mới bước chân vào giang hồ, hoàn toàn không có khả năng tự vệ, y chưa quen biết nhiều người, trải qua nhiều chuyện, nhìn lại về sau, cái lần mạo hiểm sống còn ban đầu ấy đối với y chỉ là chuyện tầm thường, thậm chí nhàm chán.
Thế nhưng y vẫn nhớ rõ hơi thở nhạt đến lạnh lùng của Trạm Hoa, tiếng ống tay áo phơ phất trong gió, mùi ẩm ướt ngột ngạt chỉ có trong mật thất.
Cùng với niềm vui sướng dâng trào trong lòng khi vừa đáp xuống đất an toàn.
Niềm vui sướng ấy không chỉ pha lẫn hân hoan thoát hiểm, mà còn sự thoải mái sau khi tin tưởng Trạm Hoa.
Có lẽ từ lúc đó, ý niệm Trạm Hoa sẽ bảo vệ mình đã bén rễ sâu trong tâm khảm, quấn quýt lấy trái tim, ngấm sâu trong huyết quản.
Quý Hoài thở dốc, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nhoẻn nụ cười hiền hòa.
Ống tay áo quấn lấy nhau, khéo léo che đi đôi bàn tay đang nắm chặt.
Nhưng không ai buông ra trước, như thể họ vẫn đang treo người giữa không trung, đối mặt với sinh tử đằng sau.
Hai người nhìn nhau, gần đến mức chỉ cần người nào hơi nghiêng về phía trước là đã chạm được đầu mũi đối phương.
Hơi thở quyện lấy nhau, trong đôi mắt Trạm Hoa, Quý Hoài nhìn thấy chính mình.
Trạm Hoa vẫn lạnh lùng khó lường, nếu không phải hắn vẫn nắm chặt tay mình, Quý Hoài đã tưởng hắn muốn giết mình rồi.
Phải nói rằng trực giác của Quý Hoài đôi khi thật đáng kinh ngạc.
Ngay từ lúc nghe Quý Hoài kêu tên mình rút đao nhảy xuống, Trạm Hoa đã muốn giết y.
Rõ ràng đã sắp xếp xong một kết cục chết cho Quý Hoài, lại còn phải đường đường chính chính cứu y.
Thậm chí đến giờ Trạm Hoa vẫn chưa tìm ra được một lý do xác đáng cho hành động của mình, điều đó khiến hắn tức giận vô cùng.
Tức đến muốn đè Quý Hoài xuống tường, cắn nát cổ y.