Quý Hoài ở trong lữ quán rất buồn chán, bẩm sinh tính y hay ham chơi, mặc dầu Từớc đó đã trải qua nhiều đả kích, nhưng giờ tạm thời đã an toàn cũng rất buồn tẻ.
Dần vào giữa hạ, buồng nhỏ chật hẹp của lữ quán thực sự oi bức, còn Trạm Hoa mỗi ngày đều bặt vô âm tín, y không thể ra ngoài, càng thêm buồn chán.
Năm ngoái lúc này trong phòng y nhất định phải có đá, nhưng nay đang lưu lạc phương trời, hiểm họa rình rập, y cũng chỉ biết cố nhịn.
Gọi thùng nước tắm rồi, Quý Hoài thấy nóng, buồng không có người khác, y bèn cởi trần chỉ mặc quần dưới, tự quạt cho mình.
Tóc ướt nhẹp rất khó chịu, y vừa quạt vừa đi lấy khăn lông, đi ngang tấm gương bỗng dừng bước.
Quý Hoài nhíu mày, đi gần hơn vài bước, nhìn rõ hơn.
Vì tắm xong nóng quá, y cởi luôn tấm vải thường quấn quanh cổ, nơi vốn bị vải che đi, lộ ra vài vết bàn tay màu xanh đen, bên dưới xương quai xanh, còn có một dấu tay lờ mờ…
Từớc nay Quý Hoài chưa hề nhìn kỹ vết thương trên cổ, chỉ biết là nó luôn chưa lành, giờ nhìn gần một cái, hoảng sợ.
Vết thương ấy trông như bị người cố tình xé toạc ra, thậm chí có chỗ còn có dấu răng mới, nhìn vào lưng tóc dựng ngược.
Quý Hoài chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Y bỗng nhớ lại đêm cùng ngủ với Trạm Hoa cách đây mấy hôm, lúc chập choạng tỉnh dậy, dường như nhìn thấy Trạm Hoa ngồi bên cạnh, còn vuốt má y, y hình như là bị cổ đau đánh thức…
Một suy đoán khủng khiếp trồi lên trong lòng, vừa mới nhú đầu đã bị y ào ạt dẹp xuống.
Tuy nhiên hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo, liền nảy mầm trong lòng.
Khi Trạm Hoa trở về thì thấy Quý Hoài ngồi trầm ngâm bên cửa sổ, bước tới đưa cho y thứ trong tay.
Quý Hoài giật bắn, “Cái gì vậy?”
“Quần áo.” Trạm Hoa đặt lên tay y, “Ngày mai chúng ta mặc đi dự thọ yến.”
“À.” Quý Hoài sờ bộ quần áo trong tay.
“Ngươi làm sao vậy?” Trạm Hoa ngả đầu nhìn y.
“Làm sao cơ?” Quý Hoài đứng bật dậy, không tự nhiên sờ sờ cổ, kết quả chỉ sờ được tấm vải quấn lộn xộn, bèn xấu hổ bỏ tay xuống, cười gượng: “Ta chỉ hơi lo lắng thôi.”
“Không cần lo, chỉ cần đi theo ta là được.” Trạm Hoa nói.
Quý Hoài mỉm cười lơ đãng, chưa cười xong, Trạm Hoa bỗng nghiêng mình cúi xuống nhìn y, ánh mắt trong trẻo lạnh tanh.
Quý Hoài bất giác nắm chặt bộ quần áo trong tay, “Sao, sao vậy?”
Trạm Hoa nhìn y mỉm cười ôn hòa, giơ tay cởi tấm vải quanh cổ y, rồi cẩn thận quấn lại cho tươm tất, “Hơi lỏng, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Quý Hoài cứng nhắc gật đầu.
Đợi Trạm Hoa đi ra, Quý Hoài thở phào nhẹ nhõm, lưng đẫm mồ hôi lạnh, khó tả cảm giác trong lòng.
Y không nên nghi ngờ Trạm Hoa, bất kể vì lý do gì.
Nhưng sự thật quá rõ ràng.
Quý Hoài phát hiện mình ngày càng khó hiểu Trạm Hoa, cho đến giờ vẫn chưa đoán ra được tính tình thực sự của người này, ngoại trừ biết tên hắn ra thì chẳng biết gì khác.
Đêm xuống, Quý Hoài chẳng thể nào chợp mắt, vần vũ đủ thứ suy tư khiến đầu nhức nhối, trời hạ nóng bức càng thêm khó chịu, y trằn trọc suốt đêm, cuối cùng chập choạng lúc gần tảng sáng mới ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng giấc đến tận Từa.
Áo quần Trạm Hoa đem tới có cổ hơi cao, vừa khéo che khuất vết thương, Quý Hoài lại một phen cảm động Từớc sự chu đáo của người này.
Đủ mọi tâm trạng phức tạp chêm xen, nhưng khi ra khỏi cửa, Quý Hoài đã ném tất cả ra đằng sau.
Những chuyện mấy hôm qua làm y tưởng như đã qua nửa đời người, giờ đi giữa đám đông nhộn nhịp, cuối cùng lại đón lấy cảm giác quen thuộc.
Vốn dĩ Quý Hoài là con nhà quyền quý tính tình phóng khoáng, lại có khuôn mặt cực phẩm, chỉ đi ngoài phố cũng đủ làm nhiều người ngó nhìn.
Quý Hoài xòe quạt trên tay, nghiêng đầu nói với Trạm Hoa bên cạnh: “Trạm Hoa huynh à, hẳn là ta nên che mặt chăng?”
Trạm Hoa nhìn thanh niên kia gần như muốn dán vào mặt mình, đôi mắt đong đầy ý cười, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hạ càng thêm rạng rỡ hơn.
Hắn lặng lẽ tránh ra xa Quý Hoài một đoạn, “Không cần, nơi này rất an toàn.”
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Được Trạm Hoa bảo đảm, Quý Hoài thong dong vui vẻ để người khác ngắm nhìn, vẻ mặt vui tươi thư thái.
Buổi mừng thọ vị phú thương hôm nay họ Từ, đại thọ sáu mươi của hắn, lại thường làm việc thiện, là người làm việc thiện nổi tiếng ở huyện Bảo Nam, nên lần này mừng thọ tổ chức rất lớn, ngoài đường còn phát cháo, cực kỳ nhộn nhịp.
Từ phú thương chỉ có một đứa con trai tên Từ Tử Minh, lúc này đang tại cổng Từ phủ đón tiếp khách đến dự tiệc, vừa mới nói chuyện với bạn xong, ngẩng lên trông thấy hai vị khách lạ đẹp mắt đứng Từớc mặt.
Một người dung nhan thanh tú hiền lành, một người diện mạo khôi ngô tiêu sái, đều chỉ chừng hai ba mươi tuổi đầu, vóc dáng tư thế tao nhã khiến người đối diện cảm thấy vô cùng dễ gần.
“Ta và lệnh tôn là bạn cũ.” Trạm Hoa đưa tấm thiếp mời, mỉm cười.
Từ Tử Minh liếc nhìn thiếp mời, mừng rỡ đón tiếp hai người vào trong, “Mời pháp sư vào trong, phụ thân đang chờ các ngài.”
Nói rồi dặn dò hai câu với quản gia đứng sau, rồi tự mình dẫn đường cho họ.
Tuy nhìn bề ngoài Từ phủ chỉ là một tư dinh bình thường, nhưng bên trong lại có một thế giới khác, ba người đi chừng một nén nhang mới tới thư phòng.
Từ lão gia tinh thần quắc thước, trông thấy họ vào liền đứng dậy khỏi ghế, có vẻ rất xúc động.
Trạm Hoa thản nhiên nhìn lão một cái.
Từ lão gia ho khan một tiếng, đầu tiên lịch sự nói với Quý Hoài: “Hôm nay công việc bận rộn, quả thức không thể ra đón, ngày mai nhất định sẽ tự mình đến bồi tội Quý công tử.”
Rồi lại dặn Từ Tử Minh: “Ngươi dẫn Quý công tử đến Tùng Viên nghỉ ngơi trước đi.”
Quý Hoài thấy Trạm Hoa gật đầu, mới an tâm, nói với Từ lão gia: “Làm phiền ngài.”
Nói xong theo Từ Tử Minh ra ngoài.
Hai người vừa đi khỏi, Từ lão gia lập tức đổi sắc mặt, quỳ một gối xuống thi lễ với Trạm Hoa: “Bần đạo Từ Vọng bái kiến thiếu chủ.”
Trạm Hoa ngồi trên ghế, liếc lão một cái: “Đã gửi tin chưa?”
Từ Vọng vội nói: “Chưa chưa, chưa được thiếu chủ đồng ý, thuộc hạ đâu dám tự tiện quyết định.”
Trạm Hoa cười khẽ: “Xem như ngươi thông minh.”
Từ Vọng vén tay áo lau mồ hôi trên trán, cười gượng: “Thiếu chủ, vậy cháu ta…”
Trạm Hoa lại nhìn lão
Từ Vọng lại lau mồ hôi, hắng giọng nói: “Nó thân thể yếu ớt, ở ngoài sợ không quen.”
“Đợi chúng ta rời khỏi nơi đây, nó cũng có thể trở về rồi, hiểu chứ?” Trạm Hoa nhìn lão cười như không cười.
Từ Vọng chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, liên tục gật đầu: “Thuộc hạ nhất định bảo vệ an toàn cho thiếu chủ.”
Quý Hoài đợi không lâu thì thấy Trạm Hoa đẩy cửa bước vào.
“Không sao chứ?” Y hỏi.
Trạm Hoa lắc đầu: “Chúng ta cần tạm ở lại đây một thời gian.”
Quý Hoài tất nhiên không phản đối gì.
Ngoài sân rất ồn ào, nhưng hai người không ra ngoài, chỉ ở trong hậu viện này, lặng lẽ ăn bữa tối.
Lúc ra về, Trạm Hoa còn cố ý hỏi y: “Đêm nay cần ta ở cùng không?”
Vốn đang uống trà, Quý Hoài suýt phun ra một ngụm, “Không, không cần đâu, không cần phiền ngươi.”
Trạm Hoa không nói gì, đẩy cửa rời đi.
Quý Hoài không nhịn được lại sờ cổ mình.
Nửa đêm, Quý Hoài bị người lay tỉnh khỏi giấc ngủ, mở mắt mơ hồ thấy có người ngồi bên giường, vô thức tưởng là Trạm Hoa, “Ưm, có chuyện gì vậy?”
Người ngồi bên giường cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười xa lạ khiến Quý Hoài tỉnh hẳn, ánh trăng chiếu vào làm nửa mặt nạ người đó phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trông rất đáng sợ.
“Ngươi…”
Quý Hoài chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn bịt chặt miệng, lưỡi dao lạnh nhưu băng dán sát vào cổ họng.
Quyền Ninh nghiêng đến tai y, khẽ nói: “Công tử, ta khuyên tốt nhất đừng la hét lung tung, chọc giận ta không phải lựa chọn sáng suốt đâu.”
Quý Hoài không quen kẻ lạ phải cận thân thế này, miễn cưỡng xoay đầu sang bên, để lộ phần cổ yếu ớt.
Hoàn toàn quên trên cổ vẫn đang có kề dao găm.
Quyền Ninh dường như hài lòng trước hành động vô tri ngu ngốc của y, vươn tay nắm lấy vành tai: “Ta không thể đưa công tử ra khỏi nơi đây, nhưng nếu công tử suy nghĩ kĩ, hãy đến ngôi miếu hoang ở ngoại ô thành đông tìm ta… Công tử nên suy nghĩ thật kỹ, dù rơi vào tay bất kỳ ai, ít ra vẫn còn mạng sống, nếu theo sát thần kai, e rằng xương tàn cũng không còn đâu.”
Quý Hoài cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Lần này Quyền Ninh mới thực sự ngạc nhiên: “Ồ, cuối cùng cũng thông minh rồi sao?”
Quý Hoài không muốn đùa giỡn, nói gọn: “Bằng chứng.”
“Những ai trong Địa Ngục Hải đều xăm một con bướm máu phía lưng dưới, thân phận càng cao màu càng đậm, người ngươi theo… ước chừng đã chuyển sang màu đen rồi.” Quyền Ninh nhìn vẻ mặt hoang mang của Quý Hoài, cười híp mắt nói: “Công tử, ra ngoài tùy tiện hỏi đôi câu sẽ hiểu những người trong Địa Ngục Hải là thứ gì rồi. Đây, cho ngươi cái này.”
Quyền Ninh ném cho y một sợi dây có xỏ nanh sói tinh xảo.
“Cái gì vậy?” Quý Hoài cầm lên xem.
“Tín vật định tình.” Quyền Ninh cười khì khì nhéo mặt y, lưỡi dao rời khỏi cổ Quý Hoài, lẳng lặng trèo ra khỏi cửa sổ.
Quý Hoài lập tức ngồi phịch xuống giường, áo quần sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dẫu đã chạy trốn với Trạm Hoa lâu thế này, y vẫn chưa quen kiểu động một chút là lấy dao nói chuyện.
Không phải ai cũng đối mặt tự nhiên với lưỡi dao cạ vào cổ như thế được.
Y ngẫm nghĩ trong bóng tối, nhìn nanh sói nhỏ xíu nằm trong lòng bàn tay.
Địa Ngục Hải là cái gì?
Quý Hoài nắm chặt nanh sói trong lòng bàn tay, chiếc răng sắc nhọn khiến lòng bàn tay âm ỉ đau nhói.
Y không thể ngồi chờ chịu trận nữa, phải nghĩ cách gì đó.
Mối quan hệ giữa người và người không chịu nổi nghi ngờ, cho dù nghi ngờ đó có đúng hay không, theo thời gian nó cũng sẽ biến thành chất độc.
Quý Hoài đã hiểu điều này từ rất nhỏ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Quý công tử không ngu không đần, y chỉ bị choáng ngợp trước chuỗi thay đổi này, trong tiềm thức xem Trạm Hoa như cọng rơm cứu mạng.
Chỉ số thông minh của Quý công tử dần dần trở lại bình thường.