Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 12




Ngày hôm sau.

Trạm Hoa nghe thấy tiếng chim hót, từ từ mở mắt ra.

Hắn nhìn trời đã sáng rõ, hoảng hốt trong nháy mắt.

Kể từ khi trúng độc, hắn đã nhiều năm không ngủ ngon giấc. Sau đó tối hôm qua ôm Quý Hoài, hắn lại ngủ một mạch đến sáng.

Xem ra vẫn phải tranh thủ thời gian tìm cơ hội ra tay, vị thuốc dẫn Quý Hoài này quả thực có hiệu quả kỳ diệu.

Người trong lòng vô thức cử động, dường như cảm thấy hõm cổ của hắn rất ấm áp, nửa khuôn mặt đều dán vào đó.

Suýt nữa khiến hắn đẩy người ra.

Quý Hoài ngủ rất say, đột nhiên bị người đẩy.

Y mơ màng còn tưởng là A Liên đến gọi mình dậy, vung tay lung tung, ôm chặt lấy chăn trong lòng, lẩm bẩm: “Ta ngủ thêm một lát nữa…”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở rất gần hắn, hoặc có thể nói là thông qua xương truyền đến tai y, y thậm chí có thể cảm nhận được sự rung động khi đối phương lên tiếng: “Dậy.”

Quý Hoài đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là xương quai xanh hình dáng đẹp đẽ và yết hầu đường nét thanh tú, làn da trắng nõn quá mức, chiếu thẳng vào khiến y đau mắt.

Trạm Hoa thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, đưa tay kéo lại vạt áo bị xô lệch, lạnh lùng nói: “Ngây ra đó làm gì?”

Quý Hoài mơ mơ màng màng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn đứng dậy, theo bản năng nắm lấy bàn tay lộ ra từ ống tay áo của đối phương.

Trạm Hoa tưởng rằng vì trúng độc nên quanh năm lạnh lẽo, nhất là vào sáng sớm và tối muộn, không ngờ lòng bàn tay lại truyền đến một luồng hơi ấm, cảm giác xa lạ và mới mẻ khiến hắn không lập tức hất ra.

Quý Hoài hiển nhiên cũng không hiểu tại sao sáng sớm lại nắm tay hòa thượng này, sau một thoáng chậm rãi mở miệng: “Trạm Hoa.”

Giọng nói đó hơi khàn khàn vừa mới ngủ dậy, lại vì Quý Hoài chưa ngủ dậy nên nói hơi nhẹ, nhất thời nghe vào lại khiến người ta cảm thấy y đang làm nũng.

Phiền phức.

Trạm Hoa  hơi ghét bỏ nhìn y, vô cảm nói: “Đứng lên, chuẩn bị lên đường.”

Quý Hoài ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, ngáp một cái, hoàn toàn tỉnh táo.

Lòng bàn tay nóng bỗng chốc biến mất, ánh mắt Trạm Hoa rơi vào tay đối phương.

Trên tay Quý Hoài có rất nhiều vết xước, lòng bàn tay còn nổi lên vài mụn nước, trông có vẻ hơi thảm.

Đại thiếu gia vô tình chạm vào mụn nước, đau đến mức nhíu mày, có lẽ là sĩ diện, thấy Trạm Hoa nhìn mình lại cố nhịn xuống, giả vờ như không việc gì.

Trạm Hoa nhìn thấy tâm tư gần như viết trên mặt đối phương, lặng im không tiếng động dời mắt đi.

Hai người một trước một sau đi trên con đường núi gồ ghề, Quý Hoài mấy lần suýt nữa không theo kịp, Trạm Hoa hơi thiếu kiên nhẫn nên chậm lại.

Lần thứ ba Trạm Hoa dừng lại chờ y, Quý Hoài mím môi, tăng tốc.

Cho dù bây giờ hai chân y đau nhức, mỗi bước chân đều truyền đến cơn đau nhói từ các mụn nước ở lòng bàn chân, y vẫn nghiến răng không nhíu mày.

Y đã tạo rất nhiều phiền phức cho Trạm Hoa.

Đợi đến khi y đi đến trước mặt Trạm Hoa, có chút áy náy nói: “Không cần cố ý chờ ta, ta có thể theo kịp.”

Trạm Hoa không cảm xúc nhìn y, nói: “Ngồi xuống.”

Quý Hoài sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện đối phương dừng lại sau một tảng đá lớn, vừa vặn có thể che ánh mặt trời chói chang.

“Không cần, ta vẫn có thể đi tiếp được——” Được người ta chăm sóc như vậy, trong lòng Quý Hoài hơi không thoải mái.

Trạm Hoa nói: “Ta mệt rồi.”

Quý Hoài nhạy bén nhận ra tâm trạng của đối phương không tốt lắm, vì vậy chỉ cười với hắn, im lặng ngồi xuống.

“Ngồi ở đây đừng chạy lung tung, ta sẽ quay lại ngay.” Trạm Hoa dặn dò hai câu, không đợi Quý Hoài trả lời, liền quay người rời đi.

Xem ra tâm trạng rất không tốt.

Quý Hoài có hơi buồn bực, không biết vấn đề nằm ở đâu, tóm lại từ sáng nay y tỉnh dậy, Trạm Hoa vẫn luôn lạnh mặt.

Hắn còn bị thương nặng.

Quý Hoài có chút lo lắng muốn đi theo xem, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò lạnh lùng của Trạm Hoa lúc nãy, đâm ra do dự.

Chưa đợi Quý Hoài do dự xong, Trạm Hoa đã quay lại, còn mang về một con thỏ và mấy quả xanh.

Quý Hoài thấy con thỏ thì mắt sáng lên, sau đó vẻ mặt lại có chút khó xử, Trạm Hoa là người xuất gia, hắn bắt thỏ về… không thể là để ăn chứ?

Chẳng lẽ thấy thỏ con bị thương muốn nuôi? Nhận thức của Quý Hoài về lòng từ bi của Trạm Hoa không nhịn được lại tăng thêm một bậc.

“Con thỏ này thật đáng…” Lời Quý Hoài chưa nói hết, thì thấy Trạm Hoa nhanh chóng vặn cổ con thỏ.

Quý Hoài: “…”

Trạm Hoa nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, “Sao vậy?”

Quý Hoài nuốt nước bọt, mỉm cười nói: “Nhìn con thỏ này là biết rất ngon.”

Trạm Hoa không nói gì, đưa con thỏ cho y, “Biết lột da không?”

Quý Hoài mặt không đổi sắc nói: “Biết.”

Trạm Hoa có lẽ hơi mệt, sau khi đưa con thỏ cho y thì tự mình dựa vào cây ngồi xuống.

Quý Hoài cầm xác con thỏ, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi có dao không?”

Trạm Hoa không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, ném cho Quý Hoài.

Quý Hoài có chút luống cuống tay chân nhận lấy con dao găm, đi xa một chút để xử lý con thỏ.

Nhưng đối với y mà nói thì điều này thực sự quá khó, đợi đến khi tay y đầy máu xách thịt thỏ quay lại, Trạm Hoa đã ngủ say.

Quý Hoài thấy mặt hắn không còn chút máu, có chút lo lắng, Trạm Hoa bị thương rất nặng, nhưng hai ngày nay chỉ thay thuốc một lần, bây giờ thời tiết ngày càng nóng, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị mưng mủ.

Quý Hoài nướng thịt thỏ, lau tay, đi đến bên Trạm Hoa ngồi xổm xuống, vừa đưa tay ra, cổ tay đã bị người ta nắm chặt, bị ánh mắt sắc bén mang theo sát khí của đối phương đóng đinh tại chỗ.

Quý Hoài bị sát khí mà Trạm Hoa đột nhiên lộ ra làm cho sợ hãi, trừng mắt nhìn hắn hồi lâu không nói nên lời.

“Làm gì?” Giọng Trạm Hoa có chút yếu ớt, đến mức ngay cả sát khí cũng không che giấu được.

Quý Hoài theo bản năng nhận ra nguy hiểm, y muốn lui về phía sau, nhưng không ngờ lực của Trạm Hoa lớn đến mức không cho y lùi lại.

Y nhìn chằm chằm vào đôi môi không còn chút máu của Trạm Hoa, cười khô khan: “Ta muốn xem thương tích của ngươi.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Trạm Hoa trong nháy mắt trở nên méo mó.

Hắn rất ít khi bị thương, cộng thêm thân phận đặc biệt, hầu như chưa từng có ai trắng trợn như vậy, thiếu suy nghĩ muốn kéo áo hắn ra xem vết thương.

Nhưng khi nghĩ đến đây là lần thứ hai Quý Hoài to gan lớn mật muốn kéo áo hắn, biểu cảm trên khuôn mặt hắn càng méo mó hơn.

Quý Hoài lo lắng nói: “Thời tiết quá nóng, nếu không kịp thời thay thuốc sẽ chết người.”

Trạm Hoa buông tay y ra.

Có một số việc dường như quen dần, sau khi Quý Hoài giúp hắn xử lý xong vết thương trên người, thuận tay giúp hắn kéo lại vạt áo, tâm trạng có chút nặng nề nói: “Thương tích của ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm đại phu xem.”

Trạm Hoa lắc đầu, “Không sao ——”

Quý Hoài thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tim đập thót một cái.

Quyền Ninh lặng lẽ nhảy xuống từ trên cây, đi đến trước đống tro tàn, ngồi xổm xuống nhón một chút, vẫn còn hơi ấm.

“Vẫn chưa đi xa lắm.” Nửa khuôn mặt lộ ra của Quyền Ninh nở nụ cười hài lòng, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa chuôi dao găm.

Hắn đứng tại chỗ một lúc, đang định nhấc chân rời đi, bỗng nhiên dừng bước, hơi nghiêng người nhìn về phía bụi cây phía sau.

Quý Hoài đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào từng cử động của Quyền Ninh ở không xa, đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên miệng mũi y, đầu ngón tay lạnh lẽo thấm vào má, mùi xà phòng nhàn nhạt trên ống tay áo bất ngờ xộc vào mũi y, khiến y hơi choáng váng.

Quý Hoài theo bản năng giơ tay lên, nắm lấy xương cổ tay gầy gò của đối phương.

Bây giờ tư thế của y khá khó chịu, sau lưng vì sự áp sát đột ngột của Trạm Hoa mà dán chặt vào lồng ngực của đối phương, gần như bị đối phương ôm trọn vào trong lòng.

“Ngươi căng thẳng quá.” Trạm Hoa khẽ nói bên tai y: “Thả lỏng.”

Quý Hoài mím môi, hít thở chậm lại, nhưng vẫn không buông cổ tay đối phương ra.

Bên ngoài, Quyền Ninh vung đao quét qua những bụi cây rậm rạp kia, lá cây rụng đầy trời nhưng lại không thu được gì, hắn chán ngán “chậc” một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, bay lên ngọn cây rồi đi nơi khác.

Quý Hoài thấy vậy định đứng dậy.

“Đợi đã.” Trạm Hoa khẽ nói bên tai cậu.

Cơ thể Quý Hoài cứng đờ.

Trạm Hoa liếc thấy vành tai ửng đỏ của y, hơi khựng lại.

Quý Hoài bóp cổ tay y, ý bảo y buông ra.

Trạm Hoa buông tay, Quý Hoài hơi khó khăn quay đầu sang, nhỏ giọng nói: “Trạm Hoa, ở đây chật quá.”

Dưới tình thế nguy cấp phát hiện hốc cây rất nhỏ, bây giờ hai người đàn ông to lớn chen chúc ở đây, gần như dán chặt vào nhau, mấy lớp áo mỏng manh không cách nào ngăn được nhiệt độ cơ thể của đối phương, vừa ngột ngạt vừa nóng sực.

Gáy Quý Hoài để trên vai Trạm Hoa, hắn đưa tay bóp cằm Quý Hoài xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Quyền Ninh vẫn chưa đi, cố chịu thêm chút nữa.”

Tư thế này của Quý Hoài thực sự rất mệt, nhưng hắn lại không muốn ngồi dưới đáy hốc cây lầy lội kia, cả người hơi run.

“Dựa vào ta.” Trạm Hoa đỡ lấy vai y ngả ra sau, ôm chặt người vào lòng.

Quý Hoài vẫn đang lo lắng cho vết thương của hắn: “Vết thương của ngươi…”

“Suỵt.” Trạm Hoa một lần nữa bịt mũi và miệng y lại

Quý Hoài nín thở, tiếng bước chân nhỏ bé gần như lướt qua họ.

Đây là lần đầu tiên Quý Hoài cảm thấy tiếng bước chân cũng có thể đáng sợ như vậy.

Khoảng một nén nhang sau, Trạm Hoa mới buông y ra.

“Đi rồi sao?” Quý Hoài nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Trạm Hoa đáp, “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Quý Hoài đang định bò ra ngoài, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng nặng trịch.

“Trạm Hoa?”

Không ai trả lời.

“Trạm Hoa, ngươi sao vậy?” Quý Hoài vội vàng xoay người, sờ lên người y, lạnh như băng.

“Trạm Hoa? Trạm Hoa?” Quý Hoài vỗ vỗ mặt hắn, nhưng đối phương không hề phản ứng.

Y cắn răng, khó khăn bò ra khỏi hốc cây, sau khi xác nhận xung quanh thực sự không có ai, mới kéo Trạm Hoa ra khỏi đó.

Môi Trạm Hoa tím tái, hơi thở cũng rất yếu ớt, người lạnh ngắt, nhưng không lâu trước đó Quý Hoài mới vừa thay thuốc cho hắn, nghĩ lại thì hẳn không phải là triệu chứng do vết thương gây ra.

Cho dù Quý Hoài không hiểu y thuật, nhưng cũng có thể nhận ra đây giống như triệu chứng trúng độc.

Nhưng ở lại đây cũng không phải là cách, Quyền Ninh có thể quay lại bất cứ lúc nào, Quý Hoài cõng người lên, từng bước nặng nề đi sâu vào trong rừng.

Con đường này khó đi hơn nhiều so với trước đó, Quý Hoài cõng người ngã mấy lần, bản thân ngã đến mặt mũi bầm dập, may mà vẫn bảo vệ được Trạm Hoa không bị thương thêm, nếu không thì tình hình sẽ càng tệ hơn, không biết Trạm Hoa có thể sống sót hay không.

Trời dần tối, Quý Hoài sợ không an toàn, vừa lúc lại gặp một hang núi, liền cõng Trạm Hoa vào trong, đặt người xuống rồi lại nhặt một ít củi gần đó, may mắn là lửa nhanh chóng cháy lên.

Y kiểm tra Trạm Hoa từ đầu đến chân, không phát hiện ra vết thương nào bị rắn rết cắn, lúc này mới miễn cưỡng yên tâm.

Nhưng người Trạm Hoa vẫn lạnh đến đáng sợ, Quý Hoài đưa hắn đến bên đống lửa, cởi áo ngoài của mình đắp cho hắn, lại vụng về học theo cách dân gian, không ngừng xoa lòng bàn tay và lòng bàn chân của hắn.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của Trạm Hoa vẫn ngày càng giảm.

Quý Hoài sốt ruột vô cùng, đưa tay vỗ vỗ má hắn, gọi: “Trạm Hoa, mau tỉnh lại đi, cứ thế này sẽ chết mất.”

Người đang hôn mê dường như hơi mở mắt ra, nhưng lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

“Trạm Hoa! Trạm Hoa! Không được ngủ!” Quý Hoài lại tăng thêm chút lực.

Khi y vỗ má Trạm Hoa, lòng bàn tay bị trầy xước khi ngã trước đó vô tình chạm vào môi Trạm Hoa, để lại một vệt máu.

Người đang hôn mê vô thức nuốt nước bọt.

Nhưng Quý Hoài không phát hiện ra.

Y vẫn đang lo lắng nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng dứt khoát ôm người vào lòng, định dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm cho đối phương.

Trạm Hoa dường như vô thức lặp lại điều gì đó, Quý Hoài không nghe rõ, liền cúi đầu lại gần hắn”Trạm Hoa, ngươi nói gì?”

Trạm Hoa mơ màng mở mắt, nhìn chằm chằm vào cổ đối phương không chút phòng bị trước mắt mình, khàn giọng nói: “Khát…”

Quý Hoài thấy hắn mở mắt, rất vui mừng, đỡ hắn dựa vào vai mình, “Được, ta sẽ đi tìm nước cho ngươi ngay!”

Nhận ra đối phương sắp rời đi, Trạm Hoa nheo mắt lại, lật người đè người kia xuống dưới thân, ánh mắt đảo quanh cổ y.

Lưng Quý Hoài đập mạnh xuống đất, cả người choáng váng, y ngơ ngác nhìn đối phương: “Trạm Hoa?”