Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 11




Đêm xuống.

Quý Hoài ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa nhảy múa một hồi, rồi lại nhìn Trạm Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần một hồi, thở dài thườn thượt.

“Trên người ta có thứ gì à?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi

Trạm Hoa chậm rãi mở mắt nhìn y, trong mắt không có lấy một tia ấm áp.

Quý Hoài không nhìn hắn, trong mắt phản chiếu ánh lửa, cười cười nói: “Chẳng lẽ giống như trong truyện, trên người ta có bản đồ kho báu? Ai có bản đồ đó sẽ rước họa vào thân?”

Trạm Hoa chỉ im lặng nhìn y.

Quý Hoài cười khẩy, giọng trầm xuống: “Cho nên mẫu thân bọn họ mới vội vã đuổi ta ra khỏi nhà như vậy.”

Trạm Hoa lại nhắm mắt.

Quý Hoài cười nói: “Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Ta xem như đã hiểu được lời tiên sinh ngày trước dạy là có ý gì rồi.”

Trạm Hoa thấy y ồn ào, mắt cũng không mở, “Vốn dĩ là vậy.”

“Vậy còn Trạm Hoa huynh thì sao?” Quý Hoài nhặt một cành củi ném vào đống lửa, “Chúng ta chỉ là người xa lạ, sao huynh lại liều mạng cứu ta?”

Trạm Hoa không buồn động đậy mí mắt, thản nhiên nói: “Muốn cứu, thì cứu thôi.”

Quý Hoài phá lên cười, “Chỉ vì câu nói này của huynh, ta cũng phải nhận huynh làm huynh đệ!”

Trạm Hoa giật giật khóe miệng, nhướng mắt nhìn y, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Nếu ta cũng có ý đồ khác thì sao?”

Nghe vậy, Quý Hoài khựng lại, sau đó cười ngây ngô: “Huynh muốn ta đưa cái gì thì ta đưa, dù sao huynh cũng đã cứu mạng ta mấy lần rồi.”

Khóe miệng Trạm Hoa khẽ cong lên một đường cong nhỏ.

Ánh lửa dần tắt, tro tàn vẫn còn tỏa ra hơi ấm, còn Quý Hoài thì đã ngủ say như chết.

Dù ngày đêm chạy vạy vất vả, nhưng tư thế ngủ của Quý Hoài vẫn rất ngay ngắn, chỉ có điều mày nhíu chặt, dường như trong mơ có rất nhiều chuyện không vui.

Đương nhiên trong hiện thực cũng không vui vẻ gì cho cam.

Trạm Hoa đứng dậy đi ra khỏi hang, Nam Ngọc và Minh Dạ đã đợi sẵn ở ngoài, thấy vậy liền tiến lên đón.

“Chủ nhân, có cần ra tay không?” Nam Ngọc cúi đầu hỏi.

“Chưa cần.”

Nam Ngọc và Minh Dạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Bọn người ở Võ lâm minh đã mất công sức tìm kiếm lâu như vậy, nếu không để bọn họ đấu đá nhau một phen thì thật đáng tiếc.” Trạm Hoa nói: “Hai người tạm thời trở về trước.”

“Nhưng mà độc trên người ngài?” Nam Ngọc có chút lo lắng.

“Xem xong vở kịch rồi giải cũng không muộn.” Trạm Hoa khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười này khiến Nam Ngọc và Minh Dạ rùng mình, cả hai đều cúi đầu không dám lên tiếng.

“Một tháng sau, ở Bảo Nam huyện, Lâm Châu sẽ có một buổi tiệc mừng thọ, các ngươi ở đó đợi ta.”

“Vâng.”

Đợi hai người rời đi, Trạm Hoa quay người đi vào trong hang vài bước, sau đó mới nhịn không được mà nôn ra một ngụm máu đen, cả người lảo đảo.

Hắn không phải không muốn giết chết Quý Hoài ngay bây giờ để giải độc, nhưng hiện tại hắn bị thương nặng, giao mạng sống của mình cho người khác là điều hoàn toàn không thể, cho dù Nam Ngọc và Minh Dạ trung thành với hắn, hắn cũng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Tên Quý Hoài này đúng là mạng lớn, trong tình cảnh như thế này mà vẫn có thể miễn cưỡng sống thêm vài ngày trong tay hắn.

Sáng ngày hôm sau, đợi Quý Hoài tỉnh lại, hai người bàn bạc một hồi, quyết định đi về hướng nam, tạm thời ra khỏi khu rừng rậm này.

“Trạm Hoa huynh, huynh thật sự quyết định đi cùng ta sao?” Quý Hoài có chút áy náy, “Huynh sẽ vì ta mà gặp nguy hiểm.”

“Đã gặp nguy hiểm rồi.” Trạm Hoa mặt đầy vẻ cao thâm khó lường.

Quý Hoài ngơ ngác nhìn hắn.

Trạm Hoa: “…”

Vì thế hắn đổi sang cách nói dễ hiểu hơn, “Hôm qua mấy môn phái đều nhìn thấy ngươi và ta ở cùng nhau, chúng ta đi cùng hay chia tay đối với bọn họ mà nói cũng chẳng khác gì nhau, chắc chắn sẽ giết sạch.”

Ý là chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi.

Lúc này Quý Hoài mới hiểu, thở dài nói: “Không phải nói oan có đầu, nợ có chủ sao, sao người trong võ lâm lại tàn nhẫn vô tình và vô lý như vậy?”

Trạm Hoa im lặng một lúc, “Đây gọi là không từ thủ đoạn.”

“Dù sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Quý Hoài tức giận nói: “Vừa gặp đã đánh giết, ngay cả một lý do cũng không cho.”

Dù oán giận, nhưng trong lòng Quý Hoài cũng hơi yên tâm, vì Trạm Hoa muốn đi cùng.

Trong lòng Quý Hoài vừa hổ thẹn, vừa có chút vui mừng đáng xấu hổ, chỉ sau một đêm mà tất cả mọi người và mọi vật đều thay đổi chóng mặt, dù y và Trạm Hoa chỉ quen biết nhau vài ngày ngắn ngủi, nhưng y đã bắt đầu vô thức dựa dẫm vào hắn.

Hiện tại y không quyền thế, càng không có võ công tự vệ, điều đáng sợ hơn là mang theo dị bảo không biết là cái gì bị rất nhiều người truy đuổi, dù ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng trong lòng y vẫn sợ hãi.

Hoàn cảnh ở Quý phủ dù có không thuận lòng đi chăng nữa, thì y cũng là thất thiếu gia của Quý phủm mẫu thân là chưởng môn Quý gia, phía trên còn có ba ca ca ruột, dù quan hệ lạnh nhạt như băng, thì sự tôn quý và thể diện nên có vẫn không thiếu chút nào.

Nhưng hiện tại, y như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người ta chém giết.

May mà còn có Trạm Hoa.

Y thậm chí còn cảm thấy áy náy hơn vì trước đó từng nghi ngờ Trạm Hoa.

Trạm Hoa luôn bảo vệ y, vì y mà bị thương chảy máu suýt mất mạng, y không nên làm tổn thương tấm lòng Trạm Hoa như vậy.

Dọc đường Quý Hoài tự kiểm điểm bản thân, chờ chạng vạng hai người dừng lại nghỉ ngơi, để chăm sóc Trạm Hoa đang bị thương, y xung phong đi nhặt củi về nhóm lửa.

Trạm Hoa bị thương rất nặng, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên tâm nói: “Đừng đi quá xa.”

Quý Hoài chỉ nghĩ hắn quan tâm đến mình, liền nở một nụ cười ôn hòa với hắn, “Yên tâm.”

Trạm Hoa nhìn theo bóng lưng rời đi của Quý Hoài, vẻ mặt kỳ lạ.

Hắn chưa bao giờ để ý đến dung mạo của người khác, trong mắt Trạm Hoa, võ công, quyền thế, thậm chí tiền bạc, đều hữu dụng hơn nhiều so với cái vỏ bọc bên ngoài kia.

Nhưng khi nãy Quý Hoài cười với hắn, dáng vẻ của chàng trai trẻ kia lại khiến hắn khựng lại.

Dung mạo Quý Hoài quả thật rất đẹp, ôn hòa như ngọc mà không mất đi phong thái của một quân tử, quả thực không phù hợp với phong cách ăn chơi trác táng của y.

Nhưng hắn lấy mạng Quý Hoài thì không sao, đợi Quý Hoài trở thành thuốc dẫn của hắn, dù có đẹp đến đâu cũng không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Trạm Hoa vô tình nghĩ.

Có lẽ vì y ngốc như vậy nên có thể để y ít chịu tội hơn, có thể để y chết thoải mái hơn.

Trạm Hoa tự thấy mình đã nhân từ mềm lòng một lần.

Quý Hoài không hề biết người đồng hành của mình đang nghĩ đến những chuyện kinh khủng đẫm máu gì, y vén tà áo rách rưới giắt vào thắt lưng cho tiện nhặt củi, trời cũng dần tối, y cũng không dám đi xa, chỉ nhặt ở gần đó.

Nhưng đối với vị thiếu gia được nuông chiều từ bé này mà nói thì đây cũng là một việc khổ sai, trước kia chỉ cầm bút lật sách hoặc hái hoa hứng tuyết, bàn tay bị gai gỗ đâm vào, lòng bàn chân vì đi đường mà nổi những vết phồng rộp theo từng bước chân y, đầu óc choáng váng buồn nôn ập đến, y lảo đảo, vịn vào cái cây bên cạnh, sau khi nghỉ ngơi một lúc, y mới tiếp tục cúi xuống nhặt củi.

Trước đó vì bị mẫu thân vứt bỏ mà y muốn chết, nhưng đó chỉ là nhất thời, bây giờ Trạm Hoa nói sẽ bảo vệ y, trái tim đã lạnh băng của y lại ấm áp trở lại.

Y nhất định phải chăm sóc tốt cho Trạm Hoa, báo đáp ân cứu mạng của Trạm Hoa.

Khó khăn lắm mới nhặt xong củi, y ôm củi lội bộ về nơi nghỉ ngơi của bọn họ.

Trạm Hoa đang trị thương mở mắt ra, nhìn thấy vị thiếu gia bận rộn cả buổi trời chỉ nhặt được một ít củi, nhiều nhất chỉ đủ đốt nửa đêm đầu.

Nhưng dù sao thì người lạnh cũng không phải hắn, hắn cũng không nói gì nữa.

Quý Hoài ngồi xổm xuống châm lửa, châm mãi mà không cháy.

Trạm Hoa nhấc mí mắt lên nhìn y, im lặng một lúc, “Dùng cỏ khô nhóm lửa.”

Quý Hoài lại không ngừng nghỉ đi tìm cỏ khô.

Vất vả mãi mới châm được lửa, Quý Hoài ngồi bên đống lửa, muốn nói vài câu với Trạm Hoa, nhưng phát hiện hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng có thể là đang trị thương, vì thế không dám làm phiền hắn, chỉ chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa, thỉnh thoảng thêm củi vào.

Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, mí mắt cũng dần không mở ra được nữa rồi khép lại.

Trạm Hoa đang trị thương, bỗng cảm thấy vai mình nặng trĩu, vết thương truyền đến một cơn đau dữ dội.

Hắn không thể không mở mắt ra, nhìn thấy đầu của Quý Hoài tựa vào vai hắn, ngủ rất say, làn da của vị thiếu gia được nuông chiều từ bé trắng trẻo như ngọc, ánh lửa sáng tối chiếu vào mặt y, khiến ngũ quan vốn đã ôn hòa trở nên đẹp hơn vài phần.

Lông mi rất dài, mũi rất thẳng, môi hơi tái nhợt…

Trạm Hoa đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Quý Hoài tràn đầy sát khí.

Làm người ta xao xuyến.

Chết chưa hết tội.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi bóp cổ Quý Hoài.

Thực ra cũng không cần phức tạp như vậy, cứ để máu chảy hết là có thể giải độc, còn những lợi ích khác thì thôi không cần cũng được.

Trạm Hoa nghĩ như vậy, tăng thêm lực ở tay.

Hắn chỉ cần dùng năm phần sức là có thể bóp gãy cổ Quý Hoài, còn tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ từ cổ Quý Hoài, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập dưới da của Quý Hoài.

Sau đó bàn tay hắn bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy.

Trạm Hoa ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Hoài, tưởng rằng hắn đã tỉnh.

Nhưng Quý Hoài chỉ nắm lấy tay hắn, đưa lên cằm cọ cọ, có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ ấm, cả người đều dựa vào lòng hắn.

Toàn thân Trạm Hoa cứng đờ.

Cuối cùng đống củi nhặt về cũng cháy hết, chỉ còn lại những đốm lửa nhỏ, cuối cùng xung quanh chìm vào bóng tối.

Sắc mặt âm trầm của Trạm Hoa nhìn chằm chằm vào đống tro tàn, đưa tay định đẩy người trong lòng ra.

Không đẩy được.

Quý Hoài nằm mơ về thời thơ ấu, vào mùa đông, mẫu thân thưởng cho y một chiếc áo choàng, vừa mềm vừa ấm, xung quanh rất lạnh, y mặc chiếc áo choàng đó vào ôm trong lòng, cuối cùng cũng ấm áp hơn một chút.

Người anh sinh đôi của y muốn đến cướp, y liền ôm chặt lấy, không chịu buông.

Ấm áp.

Y không buông.

Trạm Hoa bị y ôm chặt lấy eo, mặt sắp đen thui rồi.

Đúng lúc này, chất độc trên người hắn đến lúc phát tác, toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc y ôm.

Quý Hoài gối đầu lên hõm cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ và mặt, khiến mặt Trạm Hoa càng đen thêm vài phần.

Tốt lắm.

Tốt lắm.

Trạm Hoa hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, để chất độc trong cơ thể không phát tác nhanh như vậy, từ từ nhắm mắt lại.

Sau đó phát hiện ra rằng lần trúng độc này không giống như những lần trước, cơn đau thấu xương đó đã giảm đi vài phần, chỉ ba bốn phần này thôi cũng khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

Bây giờ tư thế này không biết là hắn ôm Quý Hoài hay Quý Hoài ôm hắn, mặc dù đủ để Trạm Hoa nổi lên sát ý, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng——

Hai người tựa vào nhau, sẽ ấm áp hơn một người.



Tác giả có lời muốn nói:

Trạm Hoa: (个_个) Mặc dù ấm nhưng phải giết

Quý Hoài: (* ̄︶ ̄) cọ cọ, ấm quá, ấm.