Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 10




Lúc này Hoàn Tử Ngang càng cẩn thận hơn, cho người vây kín Quý Hoài, cả Trạm Hoa cũng không ngoại lệ.

Nam nhân đeo nửa mặt nạ vàng lười biếng dựa cửa động, liếc nhìn Quý Hoài, xa xa gọi: “Quý Thất công tử, người bên cạnh ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Vừa rồi hòa thượng kia còn muốn giết người! Tướng mạo như ngươi ta không nỡ giết, mau đến đây chúng ta như hình với bóng nào”

Sắc mặt Quý Hoài vặn vèo, siết chặt cổ tay Trạm Hoa, tức giận

Tuy Quý Hoài thường ngày lười biếng, ăn chơi trác táng, nhưng xét cho cùng được dạy dỗ vô cùng tốt, ban ngày ban mặt bị người ta đùa giỡn lưu manh, trong lòng rất tức giận.

Về phần những lời của Quyền Ninh, đương nhiên y không tin nửa chữ.

“Hoang đường!” Quý Hoài cúi đầu mắng.

Quyền Ninh cười ha hả, mũi chân nhẹ nhàng lướt qua mọi người: “Vừa rồi vội vàng không thấy rõ tướng mạo của Quý Thất công tử, giờ mới thấy đáng giá!”

“Bán Diện La Sát!” Hoàn Tử Ngang rút kiếm, thần sắc nghiêm nghị, như gặp kẻ định mạnh.

Trạm Hoa bên cạnh Quý Hoài hơi cau mày.

Ngay cả người Thương Không Môn cũng dừng tay.

Ánh mắt Quyền Ninh từ từ nhìn Trạm Hoa: “Hòa thượng ngươi đúng là có ý, lấy mạng người còn quanh co thế, không đường đường chính chính tí nào!”

“Rút lui!” Người dẫn đầu Thương Không Môn quát, đám người lặng lẽ rời đi.

Quyền Ninh nhíu mày, tợ như không kinh ngạc.

Hoàn Tử Ngang nghe vậy liếc mắt nhìn Trạm Hoa.

Quý Hoài bảo vệ Trạm Hoa thật chặt: “Nói bậy! Đừng châm ngòi ly gián ở đây!”

“Chậc chậc” Quyền Ninh thở dài, bỗng nở nụ cười tà, “Xem ra chỉ có thể cướp đoạt thôi.”

“Quyền Ninh, đừng xem thường Phượng Vũ các!” Có người gầm lên.

Quyền Ninh bật cười, hỏi: “Phượng Vũ các? Các ngươi xứng cho ta xem thường sao?”

Không đợi kịp phản ứng, mọi người Phượng Vũ Các đột nhiên ngã rạp.

“Đi!” Hoàn Tử Ngang kéo Quý Hoài, hô to với những người còn lại: “Trúng kế rồi!”

“Muộn rồi muộn rồi!” Quyền Ninh nhếch miệng cười, vỗ ngón tay, những người còn lại ngã xuống đất.

Lúc Quý Hoài ngất đi, khó khăn ngẩng đầu, thấy Trạm Hoa đứng im, cụp mắt hờ hững nhìn y.

Sau đó Quý Hoài mất đi ý thức hoàn toàn.

Quyền Ninh đứng cách họ không xa, cười đầy ý nhị: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

Trạm Hoa thu lại ánh mắt, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn.

“Ngươi còn chưa xứng biết.”

Lời nói lãnh đạm thành công chọc giận Quyền Ninh. Hắn cười nói: “Vậy thử xem.”



Lúc Quý Hoài tỉnh dậy, tưởng mình chỉ mơ một giấc mơ hoang đường kỳ lạ.

Tỉnh rồi?

Quý Hoài bò dậy, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến y run rẩy. Y xoa xoa cánh tay, “Trạm Hoa?”

“Ừ.”

“Chúng ta đang ở đâu?” Y nhìn quanh quất hoàn cảnh âm u xung quanh cùng mỏm đá lởm chởm, cảm thấy khá quen mắt.

“Sâu trong sơn động lúc trước.” Giọng Trạm Hoa đột nhiên đến gần, một bàn tay hơi lạnh đặt lên vai y.

Quý Hoài theo bản năng run rẩy, quay đầu nhìn Trạm Hoa, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Ánh mắt Trạm Hoa nhìn y càng lạnh lùng, đầu ngón tay kẹp một lưỡi dao mỏng manh, nhanh chóng di chuyển nơi Quý Hoài không nhìn thấy.

“Không đúng!” Quý Hoài đứng bật dậy, đè bả vai Trạm Hoa lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn.

Tay Trạm Hoa trong tay áo đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn trên cổ Quý Hoài, sẵn sàng ra tay lấy mạng y trong khoảnh khắc.

“Vết thương của ngươi!” Quý Hoài ghé sát vào lưng hắn.

Mệnh môn trên cổ Quý Hoài lộ ra trước mặt Trạm Hoa. Cho dù hiện tại Trạm Hoa bị thương nặng, nhưng lấy mạng Quý Hoài lúc này dễ như trở bàn tay, chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

“Ngươi có ngốc không?” Quý Hoài kéo tăng bào của Trạm Hoa ra.

Động tác của Quý Hoài quá đột ngột, hơn nữa Trạm Hoa phản ứng chậm chạp vì bị thương, không kịp né tránh.

Quý Hoài hận không rèn sắt thành thép nhìn Trạm Hoa, cởi tăng bào sắp nhuộm đỏ máu của hắn ra ném qua một bên.

Tay Trạm Hoa run lên, lưỡi dao mỏng như cánh ve rơi xuống đất.

Quý Hoài không nghe thấy tiếng lưỡi dao rơi, chỉ bị những vết thương trên người Trạm Hoa làm cho khiếp sợ.

Trạm Hoa trầm mặc nhìn Quý Hoài.

Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ có lẽ Quý Hoài đã chết hơn mười lần rồi.

Nhưng Quý Hoài không hề phát giác, cởi áo ngoài ra, xé áo thành vải.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Trạm Hoa hỏi.

“Băng bó cho ngươi.” Tay Quý Hoài khẽ run, xé vài lần không ra mảnh vải nào. “Ngươi chảy nhiều máu như vậy, không băng bó sẽ chết.”

“Ta chết thì liên quan gì đến ngươi?” Trạm Hoa lạnh lùng hỏi.

Quý Hoài xé vài lần không ra, dứt khoát cắn bằng miệng, tập trung vào mảnh vải, nghe vậy không nghĩ nhiều chỉ nói qua loa. “Vâng vâng vâng, ta biết người xuất gia các người xem nhẹ sinh tử, nhưng mạng vẫn rất quan trọng, trong mắt tục nhân chúng ta, sống mới là quan trọng nhất.”

Trạm Hoa cảm thấy hỏi Quý Hoài vấn đề này quả thực không có ý nghĩa gì.

Đại thiếu gia ngây thơ lại vô ưu vô lự này đúng là vô cùng đáng ghét.

Trạm Hoa nghĩ như vậy, bị Quý Hoài đẩy ngồi xuống đất.

Quý Hoài nhíu mày nhìn vết máu được xử lý qua loa trên vai Trạm Hoa, khẩn trương nói: “Vết thương này chỉ cần băng lại có phải không?”

“Ừ.” Trạm Hoa hơi mất kiên nhẫn lên tiếng.

“Ta đi tìm chút thảo dược…” Quý Hoài vừa muốn đứng lên liền dừng lại, ủ rũ nói: “Nhưng ta không biết thảo dược.”

Trạm Hoa cảm thấy Quý Hoài ồn ào, bèn nói: “Trong áo có thuốc.”

Mắt Quý Hoài sáng lên, kéo áo khoác dính máu của Trạm Hoa ra.

Quý Hoài chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh. Khi cúi người, dây buộc áo lỏng lẻo, lộ ra làn da trắng nõn.

Trạm Hoa lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

“Tìm được rồi!” Quý Hoài hưng phấn đứng lên, quơ quơ bình sứ nhỏ trong tay, “Ta biết cái này, thuốc trị mụn vàng đúng không?”

Trạm Hoa lười nói chuyện với y.

Quý Hoài chạy đến phía sau Trạm Hoa, chuẩn bị xử lý vết thương cho hắn. Ngón tay ấm áp của Quý Hoài chạm vào lưng Trạm Hoa khiến hắn khựng lại, cả người căng thẳng.

Hắn vẫn không tin tưởng ai, kể cả Quý Hoài, kẻ tay trói gà không chặt.

“Để ta tự làm.” Trạm Hoa vươn tay về phía Quý Hoài, “Đưa thuốc cho ta.”

Quý Hoài chỉ vào vết thương lớn nhỏ trên cánh tay Trạm Hoa: “Trạm Hoa pháp sư, nhìn vết thương của ngươi mà nói lời này có thích hợp không? Còn chần chừ nữa máu sẽ chảy cạn đấy.”

Trạm Hoa: “…”

Ngu ngốc.

Trong lòng thầm mắng Quý Hoài ngu ngốc, tự dưng cơn tức từ đâu dâng lên.

Nhưng sự thật chứng minh, thiếu gia vẫn là thiếu gia. Sau khi Quý Hoài băng bó vết thương cho Trạm Hoa, bình thuốc trị mụn vàng thượng đẳng vô giá đã không còn một giọt.

Vết thương trên người bị siết chặt đến chết, Trạm Hoa mặt không đổi sắc nhìn bình sứ nhỏ trống trơn, hít sâu một hơi.

Nếu không phải thời điểm và địa điểm không thích hợp, hắn nhất định sẽ bóp chết Quý Hoài ngu xuẩn này.

“Shss…” Sau lưng bỗng nhiên thấy đau nhức, Trạm Hoa đau đến mức hít khí lạnh.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tay Quý Hoài vẫn run, lo lắng nhìn Trạm Hoa, “Ta không cẩn thận tay run, không sao chứ?”

Trạm Hoa cắn răng, khóe miệng cong lên, giọng nói bình tĩnh: “Không sao, cảm ơn.”



Tác giả có lời muốn nói:

Nỗi khổ của Trạm Hoa chỉ vừa mới bắt đầu (cười)